Tổng Giám Đốc Giàu Có Là Chồng Tôi
Chương 69: 69: Đừng Rời Xa Anh
Đã là chín giờ tối.
Đời này số lần Lục Hạo Thiên xúc động rất ít.
Lần này, anh chỉ muốn bằng tốc độ nhanh nhất đến trước mặt cô.
Về phần muốn nói với cô điều gì, kỳ thật anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh chỉ là muốn nhìn thấy cô, muốn cô xuất hiện trước mặt anh.
Anh biết Hàn Thuật ở đâu.
Lấy điện thoại di động ra tra vé máy bay một chút, mới phát hiện Dương Phương đang vào mùa bão.
Dự báo thời tiết biểu thị bão sắp tới, vốn dĩ không nhiều chuyến bay càng là hơn phân nửa đã ngừng.
Anh sốt ruột không thôi, động tĩnh thậm chí kinh động đến Tấn Uyên.
Khi Tấn Uyên nghe anh nói muốn đi thành phố Cửu Nam, còn có chút kinh ngạc, trong điện thoại ông nói: "Một nơi ở phía Nam, một nơi ở phía Bắc, vốn dĩ chuyến bay đã ít, lái xe đi phải mười mấy tiếng, cậu chắc chắn bây giờ muốn đi Cửu Nam?"
Anh năm nay đã hai mươi tám, nhưng tâm thái của anh đã sớm không còn trẻ, chuyện xúc động như tiểu tử mới hai mươi tuổi này, trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, anh rất muốn gặp mặt cô.
Không phải qua điện thoại, không phải qua video, mà là mặt đối mặt.
Thì ra cảm giác mất đi khó chịu như vậy.
"Chắc chắn." Anh nói: "Tôi cảm thấy" Anh dừng một chút: "Nếu như tôi không đi, sau này tôi sẽ hối hận."
Tấn Uyên không ngờ anh lại dùng từ "Hối hận" này.
Đích thật là có chút nghiêm trọng.
Ô
Đã là chín giờ tối.
Ngẫm nghĩ chốc lát nói: "Tôi có máy bay tư nhân, nhưng mà bão sắp tới đây, hơn nữa, tuyến đường bay riêng mà tôi đăng ký không đến Cửu Nam."
Anh ừ một tiếng: "Tôi đến thành phố khác đi máy bay."
Tấn Uyên kinh ngạc: "Đã trễ thế này, ngày mai xem tình hình thời tiết cũng không muộn a?"
"Có lẽ sẽ trễ." Anh nói như vậy.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào, chẳng qua là một ngày nửa ngày, có thể sẽ không trễ.
Nhưng anh cảm thấy, đây có lẽ là chuyện phải tranh đoạt từng giây.
Có rất nhiều chuyện, lúc đó không nhiệt tình làm, về sau bình tĩnh lại mới làm, có lẽ hiệu quả sẽ không giống nhau.
Anh không muốn cho mình khoảng trống để hối hận.
Bởi vì vào thời khắc này, tình yêu được đặt lên hàng đầu trong lòng anh.
Anh không dám chắc ngày mai, ngày kia, anh vẫn sẽ có một khắc dũng khí của thiếu niên như bây giờ.
Tấn Uyên trầm giọng nói: "Vậy được rồi, tôi phái xe đưa cậu đến sân bay."
Anh chân tâm thật ý nói một tiếng cám ơn với ông.
Tấn Uyên cười: "Tôi thật hiếu kỳ chuyện gì khiên cậu nóng vội như vậy."
Anh hỏi lại: "Ông cảm thấy thế nào?"
"Hoặc là chuyện làm ăn, hoặc là cô gái cậu thích." Tấn Uyên còn nói: "Quý tổng thật không giống sẽ vì chuyện làm ăn mà nóng vội như vậy, vậy hẳn là vế sau.
Sẽ không phải là Hàn Băng Nhi Hàn tiểu thư chứ?"
Anh không nói gì, nhưng đây đã là thái độ mặc nhận.
Tấn Uyên sáng tỏ: "Thừa dịp bão còn chưa tới, tôi để lái xe tranh thủ thời gian đưa cậu đi.
Có điều vì lý do an toàn, đoán chừng đến bên kia thời gian sẽ muộn một chút."
Anh gật đầu: "Cái này tôi biết.
Tấn tổng, cám ơn."
Tài xế của Tấn Uyên lái xe tốc độ rất nhanh.
Bầu trời đen nghịt, xe phát thanh đang phát nói khoảng một giờ nữa bão sẽ ập tới.
Tài xế thấy anh không ngừng nhìn đồng hồ, vui vẻ dùng tiếng phổ thông không tính là tiêu chuẩn nói với anh: "Lục tiên sinh, tôi đã tính thời gian hết rồi, sẽ không gặp phải bão.
Bây giờ biện pháp an toàn làm rất đến nơi đến chốn.
Cái thời tiết này em trai tôi vì để kịp chở hàng đến bến tàu, bây giờ vẫn đang lái xe hàng."
Anh cười gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Cô chỉ ở lại chỗ Hàn Thuật một ngày.
Cô cùng Hàn Thuật đi xem nhà, khu vực nhà ở tốt, hướng cũng tốt.
Hàn Thuật trước đó đã xem kỹ rồi, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định.
Xế chiều hôm đó, Hàn Thuật liền giao tiền đặt cọc, đồng thời, anh cũng mua một căn cho Hàn Băng Nhi.
Hai căn hộ đều cùng một cái tiểu khu, dự tính một năm sau giao phòng, cùng một tầng lầu, cùng một thiết kế, nhưng không cùng một tòa nhà.
Sau khi giao tiền đặt cọc, Hàn Băng Nhi liền chuẩn bị xuất phát đến thành phố lân cận.
Cô nhìn công ty của Hàn Thuật, biết hết thảy đều đang phát triển thuận lợi.
Hàn Thuật rốt cục cũng tìm đúng vị trí sự nghiệp của mình, tinh thần diện mạo tốt hơn trước kia nhiều, điều này khiến cô có thể yên tâm rồi.
Hàn Thuật không thích nhắc đến Hàn Hi Văn, đối với người em gái cùng nhau sinh sống hơn hai mươi năm, anh đã từng chút từng chút thu hồi tình cảm của mình.
Tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng lo lắng cho cô ta, nhưng đã không muốn làm chuyện gì cho cô ta nữa.
Bất luận là Hàn Băng Nhi, hay là Hàn Thuật, bây giờ chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Hàn Thuật lái xe đưa Hàn Băng Nhi đến ga tàu cao tốc.
Anh vẫn không yên tâm nói: "Hay là, anh mua một cái điện thoại cho em nhé."
Cô lắc đầu, cô chỉ mang một cái balo, một thân nhẹ nhàng: "Không cần đâu, sáng sớm ngày kia em đã về rồi, không cần lãng phí."
Chỗ Hàn Thuật ở cách thành phố Cửu Nam cũng không xa lắm, cô là quá giang xe của chị họ Mã Văn.
Có thể là cô sơ ý chủ quan, cuối cùng lúc xuống xe, điện thoại thế mà rơi trên xe chị họ của Mã Văn.
Đợi khi cô phát hiện, chị họ Mã Văn đã ở trên đường cao tốc.
Vốn chị họ Mã Văn muốn đưa tới cho cô, nhưng cô biết, người ta có việc gấp, ở trên đường cao tốc quay trở lại, phiền phức lại chậm trễ công việc.
Vốn chính là vấn đề của cô, sao lại có ý tứ làm chậm trễ thời gian của người ta được, liền uyển chuyển từ chối.
Cuối cùng chị họ Mã Văn nói, về sau gửi chuyển phát nhanh gửi về cho cô.
Cô phẩy phẩy danh thiếp trong tay, mỉm cười: "Hơn nữa em có danh thiếp của anh, yên tâm đi, có chuyện gì em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh."
Hàn Thuật duỗi tay xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, không nên tự mình kìm nén buồn bực.
Ở bên đó nếu không vui, tùy thời đều có thể đến tìm anh, anh chăm sóc em."
"Được."
Trong lòng cô còn rất vui vẻ.
Mặc dù bây giờ cô cũng không tính qua bên này, nhưng nghĩ tới, chính mình có thêm một thành phố để lựa chọn ở lại, không hiểu sao liền có một loại cảm giác không chân thật.
Trước đó cô nghĩ, nếu như cô rời đi, cô hoặc là đến thành phố mà bạn thân nhất của cô ở an cư, hoặc là chọn một thành phố có khí hậu và đời sống người dân thuần phác, nhịp sống cũng không quá nhanh.
Nhân sinh mà, chính là như vậy, nhiều sự lựa chọn cũng là một chuyện vui vẻ.
Chẳng qua cô tạm thời còn không có dự định rời đi.
Dù sao cũng đã nói với Chu Vũ Lam rồi, tiền thuê cũng giao từ sớm, ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ cũng rất vui vẻ.
Cô ở cửa xét vé nhiệt tình vẫy tay tạm biệt với Hàn Thuật.
Cô quay người xét vé đi vào, bóng lưng tiêu sái vô cùng.
Hàn Thuật cũng dần yên tâm.
Anh có cảm giác, lần gặp mặt này, em gái không giống như trước kia, bất quá là thay đổi tốt.
Lục Hạo Thiên gọi cho cô, đầu kia vậy mà biểu thị điện thoại tắt máy.
Tắt máy?
Anh chỉ chần chờ một chút, liền bấm số Hàn Thuật.
Lúc này đã rất muộn.
Hàn Thuật còn đang tăng ca, khi nhìn thấy điện thoại hiện thị là Lục Hạo Thiên, còn rất kinh ngạc.
Vừa kết nối điện thoại, liền nghe được anh hỏi anh: "Hàn Thuật, Hàn Băng Nhi đâu?"
Cho dù ngữ khí lúc này của anh tựa hồ rất bình thường, nhưng Hàn Thuật vẫn nghe ra được, anh đang rất gấp.
Hàn Thuật cũng không khỏi khẩn trương lên, buông văn kiện trong tay xuống, hỏi lại anh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trong ấn tượng của anh, Lục Hạo Thiên vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh, lần này vội vã như vậy..
Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?
"Điện thoại Băng Nhi tắt máy." Anh miễn cưỡng trấn định lại: "Tôi liên lạc với cô ấy không được."
Hàn Thuật ngây người.
Hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Điện thoại di động của con bé rơi trên xe người khác, hẳn là hết pin tự động tắt máy."
Anh trầm mặc một lát.
Hàn Thuật cũng phát giác ra có gì đó không đúng: "Cậu tìm Băng Nhi có chuyện gì gấp sao?"
Anh ừ một tiếng.
"Xế chiều hôm nay con bé vừa đi, tới thành phố lân cận hình như là có chuyện gì đó." Hàn Thuật dời ánh mắt, dừng lại trên củ cải nhỏ đặt trên bàn mà Băng Nhi đặt mua trên mạng cho anh: "Hạo Thiên, cậu.."
Lời còn lại, anh không biết nên nói ra thế nào.
Bất quá anh mẫn cảm phát hiện, anh có điểm không đúng.
Anh nắm chặt điện thoại, xe con đang chạy nhanh trên đường cao tốc.
Buổi tối đó, mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Thế nhưng tựa như thời tiết của Dương Phương vậy, có lẽ không qua bao lâu, một trận bão tố sắp ập tới.
"Thành phố lân cận, thành phố nào?" Anh hỏi.
Hàn Thuật sửng sốt một chút, vẫn là báo địa danh.
Có thể ngữ khí anh quá mức ẩn nhẫn cùng kiềm chế, trước khi tắt điện thoại một giây, Hàn Thuật nói: "Nếu có việc gấp, có thể đợi Băng Nhi liên lạc với tôi, tôi có thể truyền đạt lại."
Anh nghe tiếng đài phát thanh âm nhạc trong xe, thấp giọng nói: "Tôi không chờ được."
* * *
Con người anh, thực chất đối với chuyện tình cảm cũng không phải coi trọng đến vậy.
Nếu anh để ý nhiều một chút, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện cục diện cô thay thế Hàn Hi Văn đến bên cạnh anh.
Trước khi đính hôn, anh thậm chí còn chưa gặp mặt Hàn Hi Văn được mấy lần.
Trong năm năm hôn mê, anh gặp được nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, anh đều không có vì ai mà dừng lại, cũng bởi vì anh vẫn cảm thấy -- tình yêu không quan trọng.
Trước đó do dự bồi hồi, bất quá là cảm thấy, nếu như Hàn Băng Nhi thật sự cùng dạng người như anh ở bên nhau, anh cũng không chắc chắn có thể cho cô tình cảm cùng cuộc sống mà cô mong muốn.
Anh không nguyện ý vì anh nhất thời hứng khởi, mà đi phá hủy cuộc sống cô thiết kế nên.
Về sau, trước khi đến Dương Phương, anh nhìn như đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn cảm thấy "Còn nhiều thời gian", mọi chuyện đều có thể từ từ mà đến.
Cho tới hôm nay gọi điện thoại về nhà, tin tức cô muốn dọn đi, thậm chí có thể sẽ rời khỏi thành phố kia, như một quyền nện tới khiến trước mắt anh hoa lên.
Liên tiếp phát sinh những chuyện này, làm anh không khỏi suy nghĩ: Có thể hay không, anh chậm một ngày, hoặc là mấy giờ, hết thảy tất cả đều sẽ thay đổi?
Anh đợi không được nữa rồi.
Tài xế của Tấn Uyên lái xe đưa anh đến sân bay thành phố lân cận, đã là bốn giờ sáng.
Bốn giờ sáng người ở sân bay cũng không nhiều lắm.
Anh đi xem bảng sắp xếp thời gian chuyến bay, chuyến bay sớm nhất đến Cửu Nam cũng phải đợi đến gần buổi trưa.
Từ nơi này đến Cửu Nam cũng không có đường sắt cao tốc đi thẳng tới, ngồi xe lửa cũng phải mười mấy tiếng.
Anh quyết định kiên nhẫn chờ ở sân bay.
Đó là ngày dài nhất trong cuộc đời anh.
Anh đột nhiên phát hiện, tựa như có cái gì từ nơi sâu xa ngăn cản anh đi gặp cô vậy.
Chuyến bay anh đi trễ gần hai tiếng, đợi anh đến sân bay Cửu Nam, đã là buổi chiều.
Lại từ sân bay ngồi xe trực tiếp đi hướng thành phố lân cận, chờ anh đến trung tâm thành phố, đã hơn bảy giờ tối.
Anh từ chỗ Hàn Thuật biết được, cô muốn đến trường trung học số một thành phố gặp một cô bé.
Trên đường đi, anh nhiều lần suy đoán, còn may thành phố lân cận chỉ có ba bốn tuyến đường, nơi đó cũng không lớn lắm.
Anh nghĩ, cô hẳn là sẽ lựa chọn ở khách sạn gần trường trung học nhất trung.
Cô là người chú trọng sự an toàn như thế, chỗ ở khẳng định cũng là khách sạn có hệ số an toàn cao.
Cuối cùng, anh xác định được một khách sạn cao cấp ở đây.
Cách trường trung học và ga tàu cao tốc không xa.
Anh nghĩ, cô hẳn là đang ở chỗ đó.
Nhưng đợi anh đến được khách sạn, lúc hỏi thăm lễ tân có người tên gọi là Hàn Băng Nhi vào ở đây hay không, nhân viên lễ tân mỉm cười nói với anh, không tiện lộ ra tin tức khách vào ở.
Thế giới này rất nhỏ, nhỏ đến chỉ cần hai bên nguyện ý, dù là ở nước ngoài xa xôi, cũng có thể liên lạc với nhau.
Thế giới này rất lớn, lớn đến chỉ cần có một bên muốn cắt đứt liên lạc, thì ra lại là một chuyện đơn giản như vậy.
Anh chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất đi tìm cô.
Hai mươi phút sau, trên quảng trường gần khách sạn, chiếc loa lớn vốn đang phát những bản nhạc ca múa ở quảng trường, đột nhiên vang lên âm thanh như thế này.
Cậu trai trẻ cầm mic khàn cả giọng hô: "Lục Hạo Thiên, ngươi không phải là người!"
Quần chúng vây xem đều giống như nhìn đồ đần mà nhìn cậu ta: "..."
Này là cùng người tên gọi Lục Hạo Thiên sâu bao nhiêu thù nồng bao nhiêu hận a!
"Lục Hạo Thiên, tám trăm huynh đệ của ta lập tức tới ngay, ngươi đừng chạy!"
"Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo!"
"Lục Hạo Thiên!"
Anh đứng bên đài phun nước ngoài cửa khách sạn, anh nghĩ, đây đại khái là lần đầu tiên từ khi anh sinh ra đến nay, làm ra chuyện như vậy.
Lần đầu tiên vì gặp một người, mà phí hết tâm tư như vậy.
Trước kia anh còn buồn cười những người đàn hát trước ký túc xá nữ kia.
Bây giờ..
anh giống như so với những người đó càng kỳ quái hơn.
Đây cũng là, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh làm chuyện như vậy.
Trên quảng trường, có bà cô tiến tới hỏi cậu trai trẻ kia: "Đã đủ chưa? Đã nói cả trăm lần rồi cậu đừng có chạy, tôi biết cha cậu làm việc ở đâu rồi!"
Cậu trai trẻ kêu đến yết hầu đều khàn giọng: "Biết rồi, chạy không thoát!"
Hôm nay cậu ta cũng là gặp may, lúc đầu đang đi dạo ở đây, kết quả đụng phải một ông chủ bị ngốc.
Ông chủ nói để cậu tự do phát huy, chỉ cần có thể đem "Lục Hạo Thiên" ba chữ này kêu cho người chung quanh đều nghe thấy, một phút liền được năm trăm tệ.
Một phút năm trăm tệ a!
Ai không dám làm người đó là đồ đần.
Cậu ta ước gì có thể thét đến thiên hoang địa lão, thét đến ông chủ kia phá sản thì thôi!
Cô vừa tắm rửa xong đang xem TV, nào ngờ bên ngoài vô cùng ồn ào.
Cô bắt đầu hối hận, đối diện khách sạn này có cái quảng trường lớn, ngay từ đầu cô đã làm xong chuẩn bị tâm lý buổi tối sẽ có người nhảy múa ở quảng trường, nhưng cô không ngờ nơi này có thể ồn ào như vậy!
Làm cho cô thấy phiền.
Sớm biết như vậy, còn không bằng ở khách sạn khác, hoặc là mua một bộ nút bịt tai cũng được.
Cô đi đến bên giường, cũng không có tâm tư xem ti vi, thanh âm bên ngoài dần dần truyền đến bên tai cô.
Cô hình như nghe được ba chữ Lục Hạo Thiên..
Ban đầu cô cho rằng bản thân nghe lầm, về sau càng nghe càng cảm thấy không phải nghe lầm.
Cô dứt khoát xuống giường đi đến bên cửa sổ, dùng sức mở cửa sổ ra, thanh âm kia rõ ràng hơn --
"Lục Hạo Thiên ngươi không phải là người!"
"Hôm nay liền muốn thay trời hành đạo!"
Quả nhiên là Lục Hạo Thiên cái tên này..
Chuyện gì xảy ra, trùng tên trùng họ sao?
"Ngươi chạy không thoát!"
Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại bên giường, cầm lấy điện thoại riêng trong phòng chuẩn bị gọi cho Lục Hạo Thiên, lại phát hiện, cô căn bản không nhớ số điện thoại của anh.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là mặc quần áo, cầm thẻ phòng xuống lầu, chuẩn bị đi qua quảng trường nhìn xem đến cùng là chuyện gì.
Này cùng Lục Hạo Thiên có quan hệ gì a? Trùng tên trùng họ a?
Mới từ cửa xoay khách sạn ra, cô liền nhìn thấy bên cạnh đài phun nước, anh đã đứng ở nơi đó.
Trong nháy mắt đó, đài phun nước đột nhiên phun rất cao.
Cô còn tưởng rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm, tập trung nhìn vào, thật đúng là anh!
Sao anh lại tới đây!
Cô kinh ngạc không thôi, còn chưa đi qua, đã thấy anh chạy tới.
Nhưng anh hiện tại còn không thể chạy, liền lảo đảo một chút.
Đương nhiên, cuối cùng anh vẫn đứng vững vàng.
Cô đi qua mấy bước, anh cũng bước nhanh tới, khi hai người cách một khoảng ngắn, anh ngừng lại.
Anh nhìn cô đứng ở trước mặt anh.
Kỳ thật hai người cũng không tách ra bao lâu, bất quá ngắn ngủi hai ba ngày thôi.
Nhưng giày vò trên con đường này, anh cảm thấy mình tựa như trải qua vạn thủy thiên sơn mới tới được trước mặt cô.
Chờ thấy được cô một khắc này, anh mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Tâm tư của anh đối với cô, không phải mới có vào ngày cô mặc váy cưới đó, nói cho chính xác, là thức tỉnh vào ngày đó.
Sớm hơn trước kia, có lẽ là thời điểm anh nằm ở trên giường còn không thể cử động.
Có lẽ là thời điểm cô ngồi bên giường đọc báo kinh tế tài chính cho anh nghe.
Có lẽ là thời điểm cô tan tầm trở về đưa cho anh một chuỗi mứt quả.
Có lẽ là thời điểm cô cười.
Có lẽ là thời điểm cô lặng yên không tiếng động ở bên cạnh anh, anh cũng đã kéo cô vào cánh cửa trái tim anh.
Chỉ là cô quá an tĩnh, một chút thanh âm cũng chưa từng phát ra.
Cô nhu thuận ở lại, anh liền cho rằng trong lòng mình không có ai.
Lý trí nói cho anh biết, tình cảm của anh hẳn sẽ đến từ từ, cũng giống nước ấm nấu ếch vậy.
Thế nhưng anh nghĩ tới những gì hoàng đế đã trải qua.
Cái gọi là âm mưu dương mưu, ở trước tình yêu, cũng không bằng chân thành.
Linh hồn của cô thuần túy như vậy, tiền tài địa vị của anh, đủ loại ưu thế của anh, tâm cơ thủ đoạn của anh, ở trước mặt cô đều không đáng nhắc đến.
Anh sẽ tự ti mặc cảm, chỉ có thể đưa lên trái tim chân thành.
Cô nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Có phải trong nhà.."
Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?
Cô còn chưa mở miệng nói xong, chỉ nghe người đối diện kia, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm khàn khàn nói: "Đừng rời xa anh."
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể rót thành một câu nói như vậy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đài phun nước phun lên cao, lại rơi xuống, trên mặt nước ném ra một đóa lại một đóa bọt nước.
Đừng rời xa anh.
Nếu như em muốn rời khỏi, đợi thêm một chút, chờ anh nói xong câu này..