Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 65



<Thành phố phiêu bạt> quay xem như thuận lợi, bất tri bất giác Tiết Lam vào đoàn đã được nửa tháng, cô và các diễn viên chung đoàn cũng hợp tác với nhau khá ổn.

Đặc biệt là Lê Vũ. Hai người hiện giờ có một sự ăn ý kỳ lạ, ở hiện trường quay phim chỉ cần có thời gian thì đôi bên sẽ tập diễn, dù sao cả hai đều xem trọng bộ phim này.

Các vai diễn trước đây của Lê Vũ phần lớn đều là phim thần tượng. Bộ phim chức nghiệp này thật ra là một phép thử cho sự chuyển hình tượng của anh, vì vậy trước khi khai máy vẫn luôn tham gia lớp học diễn xuất.

Còn có một điểm. Đoàn đội của Lê Vũ và bên Tiết Lam cực kỳ giống nhau, chính là lúc quay phim căn bản sẽ không nhạn các hoạt động thương mại khác, cứ yên tâm ổn thỏa ở trong đoàn là được.

Vì vậy cả hai có mục tiêu như nhau, chỉ cần liên quan tới cảnh diễn tay đôi của hai người thì đôi bên đều đã tốt còn muốn tốt hơn. Mỗi khi có cảnh cảm thấy vẫn chưa được, thậm chí còn xin quay lại, đạo diễn Đường ở cạnh nhìn mà cũng hết sức vui mừng.

Có nam nữ chính kính nghiệm tẫn trách như vậy, bộ phim này của họ lo gì quay không tốt chứ.

Hôm nay, đoàn phim quay một cảnh trên đường lớn, phía tổ đạo diễn đã chuẩn bị xong xuôi, Tiết Lam và Lê Vũ đứng ở bên đường đợi diễn.

Tiết Lam thấy có mấy cô gái cầm điện thoại đứng cách đó không xa, nói với Lê Vũ: “Nhìn thấy không, đều là fan của cậu đó. Lát nữa cậu phải biểu hiện cho tốt vào, cẩn thận mấy cô ấy thoát fan nha.”

Lê Vũ liếc nhìn phía đường đối diện, nói: “Sao cô chắc chắn đó là fan của tôi, nói không chừng là fan cô đó, vì vậy, cô phải cố gắng đấy.”

Tiết Lam không nghĩ vậy: “Sao có thể là fan tôi được, mấy cô ấy vừa nhìn đã thấy tuổi tác không lớn, con gái đều thích trai đẹp, quản lý của cậu chắc cũng đã cho cậu xem số liệu thống kê fan của mình rồi chứ. Cậu nghĩ kỹ xem, có cô gái nào tuổi tương đối lớn không?”

Điểm này Lê Vũ không cách nào phản bác. Tiết Lam nói không sai, anh vốn là diễn viên đi lên từ phim thần tượng, đương nhiên fan bạn gái sẽ nhiều rồi.

“Chẳng qua cậu an tâm, lát nữa tôi sẽ thu mình một chút, tận lực không cướp oai phong của cậu. Sao nào, đủ nghĩa khí chứ hả.” Tiết Lam cười khì khì trêu ghẹo.

Lê Vũ cũng không chịu thua kém, “Không cần, cô cướp không nổi.”

Trợ lý của hai người đứng cạnh quan sát mà có cạn hết cả lời. Hai nghệ sĩ này cũng đỉnh quá rồi, hồi đầu thì còn khiêm nhường, sau khi thân quen thì cả hai bắt đầu không biết khiêm tốn là gì luôn.

Cừ thật, không biết là từ khi nào, hai người bắt đầu cạnh tranh, ngày ngày đều phải gắng sức tận lực diễn tốt mỗi một cảnh.

Không thể không nói, giữa các diễn viên thi thoảng cũng cần có tâm ganh đua như vậy, ít ra đạo diễn mỗi ngày trông thấy đều vui hớn hở.

Thấy sắp tới lúc quay, nhân viên của tổ đạo diễn đi đến đối diện nhắc các fan cất di động. Họ cũng hết sức phối hợp, không nói hai lời đã nhét điện thoại vào túi.

Sau khi nhân viên xử lý xong hiện trường, đạo diễn liền bảo hai người tới quay.

Cảnh cần quay này là phân cảnh hai người tranh chấp trên đường. Đạo diễn vừa hô bắt đầu, cả hai liền nhanh chóng nhập vai, bắt đầu quay.

Cảnh này trạng thái cảm xúc và biên độ động tác khá lớn, phải quay mấy lần mới pass. Sau khi quay xong, hai người cũng thở phào.

Sắc trời đã không còn sớm, sau khi quay xong cảnh này, đạo diễn tuyên bố kết thúc.

Tiết Lam nhướn nhướn mày với Lê Vũ, cười bảo: “Biểu hiện không tệ nhỉ, phát huy dữ dội, xem ra gánh nặng thần tượng vẫn lớn lắm đây.”

Lê Vũ cười, “Quả thực là có một chút, lần đầu tiên cảm thấy có áp lực thần tượng cũng rất tốt.”

Ít nhất vì giữ thể diện, có thể kích thích anh phát huy vượt mức bình thường chính là chuyện tốt.

Lúc này, mấy cô gái ở phía đường đối diện vẫn chưa đi. Họ thấy đoàn phim dọn dẹp rồi mới chạy qua kêu lên: “Lam Lam, tụi em là fan của chị, chị đỉnh của chóp, phải tiếp tục cố gắng nhé!”

Tiết Lam: “……….”

Vậy mà thật sự là fan cô á!

Lê Vũ cũng sửng sốt, anh không ngờ còn có màn quay xe như vậy, “Gánh nặng thần tượng mới rồi của tôi công cốc rồi.”

Tiết Lam cười bảo: “Cũng không tính là công cốc, tóm lại cũng kích thích cậu phát huy cực ổn, nói gì đi nữa cũng là chuyện tốt mà.”

Điểm này Lê Vũ rất tán thành, có điều kế đó nghĩ tới việc gì nên có chút cảm khái: “Có điều con gái bây giờ cũng bắt đầu thích con gái đẹp rồi, xem ra việc chuyển đổi hình tượng của tôi là việc vô cùng cấp bách.”

Tiết Lam dở khóc dở cười, cô nghiêm túc hoài nghi lời này của Lê Vũ có thâm ý. Sao lại nói con gái cũng bắt đầu thích con gái đẹp?

“Không sao, con trai cũng rất thích trai đẹp, rất chi công bằng, cậu vẫn còn cơ hội.” Tiết Lam thuận miệng tiếp lời.

Lê Vũ: “……..”

Nếu đã biết là fan của mình, Tiết Lam cũng không vội rời đi cùng Lê Vũ mà dẫn theo Trương Giai đi qua, chuẩn bị chào hỏi mấy cô ấy.

Mỗi một phần yêu thích đều cần được tôn trọng, Tiết Lam trước giờ sẽ không xem sự yêu mến của fan là việc đương nhiên.

Thấy Tiết Lam đi qua, mấy cô gái không ngờ vậy mà lại có thể đứng gần thần tượng đến thế, nhất thời kích động đến không thốt nên lời.

Tiết Lam cười nói: “Muốn chụp chung không?”

Các cô ấy liền gật đầu như gà mổ thóc, “Muốn, muốn ạ.”

Vì vậy, Tiết Lam bảo Trương Giai chụp chung cho họ một tấm, sau đó còn chụp riêng với từng người một.

Trong suốt quá trình chụp, Tiết Lam câu có câu không trò chuyện với họ, mấy cô gái cũng không còn căng thẳng đến vậy.

Tiết Lam cười nói: “Vừa rồi chị còn tưởng các em là fan của Lê Vũ đấy, không ngờ các em lại là Việt quất.”

Một cô gái trong đó nhìn Tiết Lam, ngập ngừng nói: “Chuyện đó, Lam Lam, thật ra em là fan Lâm.”

Nghe vậy, Tiết Lam trước tiên ngẩn ra. Cô không ngờ vậy mà lại là fan của Thịnh Lâm, vì thế không khỏi nhìn mấy cô ấy, không phải tất cả đều là fan Lâm đấy chứ.

Mấy cô gái khác liền vội xua tay, “Lam Lam, tụi em là Việt quất, không phải fan Lâm.”

Tiết Lam “à” một tiếng, chỉ là thấy họ lúc nghe cô bé kia là fan Lâm không hề kinh ngạc chút nào thì liền biết họ đã ngầm biết nhau rồi.

“Các em tới đây du lịch hay là nhà ở đây?” Tiết Lam hỏi.

Một cô gái trả lời: “Nhà của tụi em ở đây, vừa hay thấy trên mạng nói chị quay phim ở gần chỗ này, đúng lúc cuối tuần nên muốn tới đây gặp chị.”

Tiết Lam gật đầu, nói: “Ừm, bạn bè có chung sở thích rất tốt, nhưng không thể lơ là việc học nhé.”

Vừa rồi lúc chụp ảnh, Tiết Lam biết họ đều là học sinh cấp ba, thế nên mới nhắc nhở như vậy.

Các cô gái ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan mình nhất định sẽ không vì đu idol mà xao nhãng học hành.

“Lam Lam, thật ra trước đây tụi em cũng không phải bạn bè, sau đó bởi vì mọi người đều thích chị nên dần dần thành bạn của nhau.” Một cô bé mắc cỡ nói.

Cô bé fan Lâm cũng lên tiếng: “Em cũng vậy, tụi em đều học chung một trường, nhưng không cùng khối. Trước đây không biết nhau, sau đó có một lần trường có hoạt động, sau khi biết các bạn ấy là Việt quất, tụi em thấy đã là người một nhà nên sau này trở thành bạn bè.”

Việt quất và fan Lâm là kỳ quan số một của giới fandom. Bình thường nhà ai nấy chơi, lúc đụng chuyện thì fan hai nhà lại thành thân thích, giúp đỡ qua lại, phải nói là vô cùng hòa thuận.

“Được, vậy mong tụi em sau này phải tiếp tục tương thân tương ái nhé.” Tiết Lam cười nói.

Mấy cô gái đôi mắt cong cong đáp: “Dạ dạ, Lam Lam chị yên tâm, bất kể là online hay offline, Việt quất và fan Lâm đều sẽ giao hảo thật tốt với nhau mà.”

Tiết Lam và Trương Giai về tới khách sạn đúng lúc sắp tới giờ cơm tối. Thức ăn Trương Giai đặt ngoài vừa giao tới, lúc họ đi tới sảnh lớn của khách sạn thì tiện thể nhận hàng.

Thang máy xuống tầng trệt, Tiết Lam chạm mặt Tần Văn và trợ lý của cô ta. Đối phương vênh váo đi ngang qua Tiết Lam, thái độ ngạo mạn kia khiến Trương Giai tức anh ách.

Sau khi đến phòng, Trương Giai liền tức tối mắng: “Không phải em nói chứ, có phải Tần Văn chị ta bị bệnh không, cả ngày kỳ kỳ quái quái, nhìn ghét kinh khủng.”

Đối với chuyện của Tần Văn, Tiết Lam cũng bó tay. Lúc đầu cô còn cho rằng đối phương sẽ âm thầm bày trò gì đó, nhưng ai biết đã quay được nửa tháng, ngoại trừ mỗi lần chạm mặt đều có thái độ quái đản thì chị ta hoàn toàn không có động thái gì khác.

Có điều cũng giống như Trương Giai nói, nhìn ghét kinh khủng.

“Mặc kệ chị ta đi, nào, chúng ta mau ăn cơm thôi, vì chị ta mà để lỡ việc ăn cơm của chúng ta thì không đáng chút nào.” Tiết Lam nói.

Trời đất rộng lớn, ăn cơm là lớn nhất. Tiết Lam sẽ không vì một người không đáng để ý như Tần Văn mà tức giận.

“Còn nữa, dù gì chúng ta mỗi khi gặp chị ta cũng đâu có sắc mặt tốt, mọi người đều đấu qua đấu lại. Ai sợ ai, không chừng chị ta cũng đang tức giận đó.”

Thực sự cũng như Tiết Lam đoán, Tần Văn hiện tại đang vô cùng bực bội. Chị ta từ thang máy đi thẳng lên xe, cửa xe vừa đóng lại thì chị ta liền không nhịn được.

“Cô nói xem cô ta có gì hay chứ, vừa rồi vậy mà còn dám đấu mắt với tôi. Tiết Lam, cô chờ đó mà xem, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Tần Văn ở trong xe hổn hển trút giận, trợ lý ngồi cạnh nhìn chị ta muốn nói lại thôi mấy lần, cũng không dám mở miệng.

Cuối cùng sau khi chị ta bình tĩnh được một chút, trợ lý mới bảo tài xế lái xe, thuận tiện lên tiếng nhắc nhở chị ta hai câu.

“Tần tỷ, Tiền ca bảo em nhắc chị một câu, hôm nay gặp Ngô tổng ngàn vạn lần đừng nhắc chuyện của Tiết Lam nữa. Lần trước chị đã khiến Ngô tổng mất hứng một lần rồi, Tiền ca sợ chị lại đề cập sẽ…”

Tiền ca là quản lý của Tần Văn, vì vậy lời của anh ấy Tần Văn vẫn nghe.

Dù trợ lý không nói hết nhưng Tần Văn đã hiểu ý của cô ấy, vì vậy sắc mặt chị ta lại càng trở nên khó coi.

Đây cũng là điều khiến Tần Văn tức giận. Ngô tổng mà trợ lý nói chính là kim chủ đứng sau Tần Văn.

Thời gian trước, Tần Văn thử ở trước mặt Ngô tổng nhắc một câu về chuyện không hợp với Tiết Lam, ai biết đối phương không chỉ không định ra mặt cho chị ta mà còn trực tiếp cảnh cáo chị ta đừng gây sự.

Câu này khiến Tần Văn tức tới mất nửa cái mạng, nhưng lại không thể làm gì. Chị ta cũng không ngốc, biết Ngô tổng là thương nhân chỉ cầu lợi ích, sẽ không vì chị ta mà mạo hiểm đầu tư.

Nhưng cho dù là vậy, Tần Văn cũng không dễ gì nuốt trôi cục tức này, người khác không giúp, chị ta tự mình sẽ có cách.

“Bên Lâm Uy liên lạc sao rồi, hẳn là hai ngày này có thể vào đoàn rồi chứ.” Tần Văn hỏi.

Trợ lý có sao đáp vậy: “Dạ, Tiền ca nói đã sắp xếp xong, ngày mai là vào đoàn.”

Nghe vậy, trên mặt Tần Văn mới lộ ra chút ý cười, “Vậy nói với Lâm Uy, bảo hắn ta biểu hiện cho tốt, đừng phụ công sức tôi giúp hắn cướp được vai này.”

Lâm Uy là một nghệ sĩ khác cũng dưới sự quản lý của Tiền ca. Người này mặt mũi trông hết sức vô hại, nhưng tóm lại có thể dùng lời lẽ hoa mỹ khiến mấy nghệ sĩ nữ bị lừa tới quay mòng mòng, cam tâm tình nguyện dâng mình vung tiền.

Không sai, Tần Văn là chuẩn bị để Lâm Uy theo đuổi Tiết Lam, sau đó nhân cơ hội hủy hoại cô!

Dù sao theo như Tần Lam đánh giá, nếu Tiết Lam trước đây có thể vì Lý Gia Dương mà làm tới vậy thì có thể thấy cô là một kẻ lụy tình, nhất định rất dễ mắc mưu.

Còn nữa, cho dù cô không bị lừa thì có sao. Theo Tần Văn biết, Lâm Uy không phải kẻ tốt lành gì, thủ đoạn trong tay có cả đống, bỏ thuốc nhân cơ hội ** bức người ta nghe lời hắn làm cũng không ít.

Vì vậy, chỉ cần Lâm Uy nhìn trúng Tiết Lam, vậy Tiết Lam sẽ cách ngày tàn không xa.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tần Văn nổi lên một trận sảng khoái, dường như thấy được dáng vẻ Tiết Lam ngã vào bùn lầy.

Trong phòng khách sạn, Tiết Lam vừa ăn xong  thì nhận được điện thoại của Cao Thông.

Cao Thông đi thẳng vào vấn đề: “Lam Lam, đoàn chuẩn bị tổ chức tiệc mừng công, gửi lời mời tới chúng ta, em muốn đi không?”

Tiết Lam sửng sốt, “ định mở tiệc mừng công ư, khi nào vậy ạ?”

Cao Thông đáp: “Đúng vậy, chính là cuối tuần sau. Nếu em muốn đi thì ngày mai anh sẽ xin đoàn phim cho em nghỉ, xem đạo diễn liệu có thể điều chỉnh cảnh quay cuối tuần sau không.”

“Đúng rồi, anh hỏi giúp em rồi, Thịnh Lâm và Thời Chí đều đi.” Cao Thông lại bổ sung.

Tiết Lam nhịn không được khinh bỉ, chuyện này còn cần anh hỏi chắc. Hai diễn viên chính không đi, vậy xin hỏi tiệc mừng công còn đáng phân tiền nào không.

Chẳng qua, nói thật thì Tiết Lam thực rất muốn tham dự, cũng có thể nhân cơ hội gặp mặt Thời Chí một lần.

Nhắc tới chuyện này, Tiết Lam cảm thấy cô và Thời Chí cứ như yêu đương qua mạng. Hàng ngày cũng chỉ có buổi tối mới có thể video trò chuyện, bởi vì lo cô hôm sau còn phải quay phim nên thường cũng không nói quá lâu.

Thậm chí vì có hôm ban ngày quay mệt quá mà cô nói được dăm câu rồi ngủ mất luôn.

Mấy hôm nay Thời Chí muốn tới tham ban, nhưng lần nào cũng bị Tiết Lam từ chối.

Đùa à, người trong khách sạn đông đúc phức tạp như vậy thì thôi đi, còn có bà cô Tần Văn phiền phức kia, vạn nhất bị chị ta bắt gặp thì mới đúng thật là phiền to.

“Được, anh hỏi thử đi ạ, nếu như bên đạo diễn Đường có thể điều chỉnh cảnh quay thì em rất muốn đi, dù sao cũng lâu rồi chưa gặp mọi người.” Tiết Lam nói.

Cơ hội cùng đoàn gặp mặt trước đó là ở concert của Thịnh Lâm, thật sự đã rất lâu rồi.

Cao Thông nói: “Ngưng, em được rồi đó, muốn gặp Thời Chí thì nói muốn gặp Thời Chí, lấy người khác ra làm lá chắn làm gì chứ.”

Tiết Lam: “…….”

Đồ phiền phức, nhìn thấu nhưng không vạch trần là mỹ đức, có hiểu hông!

Sau khi cúp điện thoại của Cao Thông, Trương Giai cũng dọn dẹp xong thức ăn mua ngoài, lúc chuẩn bị đi thì thuận tiện đem vứt, chỉ là trước khi đi thì cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện.

“Lam Lam, em xem lịch quay của chị rồi, ngày kia không phải có cảnh hôn phải quay à, lát nữa lúc chị gọi điện với Thời Chí đừng quên báo cáo chuyện này nhé.” Trương Giai nhắc nhở.

Đây là cảnh hôn đầu tiên của Tiết Lam trong phim, cũng là cảnh hôn duy nhất không thể mượn góc quay.

Nghe vậy, nét mặt Tiết Lam có hơi bối rối, “Nhất định phải báo cáo sao, thật ra mọi người đều là diễn viên, tình huống thế này hẳn là cũng có thể nghĩ tới mà ha.”

Trương Giai hận rèn sắt không thành thép: “Sao có thể giống nhau chứ, biết là một chuyện, nhưng báo cáo là chuyện khác. Chị nghĩ xem, nếu như Thời Chí đóng cảnh hôn mà không báo trước với chị, sau đó chị còn nhờ internet mà tự mình biết được, lẽ nào chị sẽ không để tâm ư?”

“Đương nhiên không….” Tiết Lam còn định cứng miệng cãi chày cãi cối, nhưng hình như thật sự sẽ bận tâm, “Được rồi, vậy lát nữa chị sẽ khéo léo đề cập chuyện này.”

Ài, có thể không uyển chuyển nhắc tới sao. Mấy ngày nay Tiết Lam coi như phát hiện Thời Chí chính là một vại giấm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu cô không muốn báo cáo.

Sau khi Trương Giai đi rồi, Tiết Lam tự mình chuẩn bị tinh thần một lúc rồi mới gọi video cho Thời Chí.

Cuộc gọi gần như là được kết nối trong nháy mắt.

Nhìn khuôn mặt Thời Chí trong màn hình điện thoại, Tiết Lam hãy còn chưa kịp phản ứng, “Sao anh bắt máy nhanh thế?”

Thời Chí cười nói: “Vừa rồi em nói về tới khách sạn rồi, anh vẫn luôn cầm điện thoại.”

Tiết Lam sửng sốt, thế ra anh vẫn luôn đợi ư. Vừa nghĩ mình vừa rồi cà rề cà rà, cô nhất thời có chút áy náy.

“Chuyện là, vừa rồi Cao Thông gọi cho em, hỏi em có muốn tham gia tiệc mừng công của không, vì vậy mới gọi hơi trễ.” Tiết Lam giải thích.

Thời Chí thấy Tiết Lam như vậy thì trong lòng không khỏi thở dài. Xem ra lần sau phải kéo dài thời gian chờ máy một chút mới được, bằng không cô ấy sẽ lại tự trách bản thân.

“Ừm, vậy tiệc mừng công em có đến được không?” Thời Chí mong đợi hỏi.

Tiết Lam lắc đầu, “Vẫn chưa biết, Cao Thông nói ngày mai anh ấy sẽ xin nghỉ cho em, nếu đạo diễn cho nghỉ thì em sẽ đi.”

Thời Chí gật đầu, đáp án này cũng nằm trong dự đoán của anh. Lịch quay bộ phim này của Tiết Lam khá dày, anh vẫn luôn biết.

“Ừm, vậy em nhất định phải nhắn cho anh.” Thời Chí nói.

Tiết Lam gật đầu, “Được, bên em có tin rồi chắc chắn sẽ báo anh đầu tiên.”

Thời Chí cười không nói.

Tiết Lam cũng không nói gì, hai người cách một màn hình cứ vậy nhìn nhau, dường như dù thế nào cũng ngắm không đủ.

Cuối cùng, Tiết Lam vẫn thất thủ, cất tiếng gọi: “Thời Chí.”

Thời Chí đáp: “Anh đây, sao vậy?”

Tiết Lam mấp máy môi, một lúc sau mới ủy ủy khuất khuất nói: “Em có hơi…nhớ anh.”

Trông thấy dáng vẻ này của Tiết Lam, tim Thời Chí như thể bị gì đó đâm vào, đau nhói.

Anh cố giấu đi vẻ khác thường, tận lực để mình bình tĩnh: “Ừm, anh cũng nhớ em.”

Tiết Lam bỗng cảm thấy sau khi mình yêu thì trở nên lụy tình, vì vậy vội đổi đề tài, hai người lại bắt đầu nói mấy chuyện thường ngày.

Cuối cùng, Tiết Lam đương nhiên cũng không quên chuyện Trương Giai dặn cô.

Tiết Lam: “Thời Chí, em…em phải nói với anh chuyện này.”

Thời Chí khẽ gật đầu: “Được, em nói đi.”

Tiết Lam: “Thật ra cũng không có gì, là qua hai hôm nữa em phải quay cảnh hôn, đạo diễn nói không thể mượn góc quay, vì vậy em nghĩ vẫn nên báo trước với anh một tiếng.”

Bên Thời Chí rõ ràng sửng sốt, qua một lúc sau mới lẩm bẩm: “Quay cảnh hôn à, bộ phim này của em cảnh hôn nhiều không?”

Tiết Lam vội nói: “Không nhiều không nhiều, không thể mượn góc chỉ có một cảnh này.”

Thời Chí gật đầu, không nói gì.

Tiết Lam thấp thỏm hỏi: “Thời Chí, nếu anh thật sự để tâm, vậy ngày mai em lại tìm đạo diễn…”

“Tiết Lam, không cần,” Thời Chí ngắt lời cô, “…………..Anh không để ý.”

Sau khi cúp máy, Tiết Lam ngây ngốc chăm chú nhìn điện thoại, một lúc sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Không biết vì sao, lúc Thời Chí nói “không để ý”, lòng cô vậy mà lại thấy khó chịu một cách khó hiểu.

“Aizz, Tiết Lam, mày quả nhiên là trở nên lụy tình rồi!”

Sáng hôm sau, Tiết Lam như thường tới đoàn phim.

Đạo diễn Đường nói với cô, cuối tuần sau có thể cho cô nghỉ hai ngày, nhưng phân đoạn quay của hai ngày đó cô cần phải hoàn thành trước, vì vậy tuần này cô sẽ phải vất vả một chút.

Tiết Lam đương nhiên vui vẻ đồng ý, chỉ là lúc cô quay đầu lấy điện thoại, muốn đem tin tốt này báo với Thời Chí thì bỗng do dự.

Hừ, đừng mới sáng ra đã báo tin cho anh ấy, trưa nhắn cũng được mà. Nghĩ vậy, Tiết Lam liền cất điện thoại, xoay người đi quay.

Cảnh quay hôm nay so với bình thường khá nặng, Tiết Lam từ sáng quay tới hơn tám giờ tối.

Sau khi quay xong cảnh cuối, đạo diễn Đường gọi Tiết Lam và Lê Vũ qua, căn dặn: “Cảnh hôn ngày mai cả hai không có vấn đề gì chứ.”

Lê Vũ lắc đầu, nói: “Đạo diễn Đường, mặc dù hơi kỳ khi hôn anh em, nhưng anh yên tâm, em có thể khắc phục.”

Tiết Lam cũng vỗ vỗ ngực, nói: “Người anh em cậu cũng yên tâm, ngày mai tôi đảm bảo sẽ không ăn tỏi.”

Đạo diễn Đường vốn cũng hỏi tượng trưng mà thôi, kết quả bị hai người kẻ tung người hứng pha trò chọc ông khóc cười không xong.

“Được rồi, nghĩ thấy cũng phải. Cả hai đều là diễn viên chuyên nghiệp, tôi cũng lo hão rồi.”

Tiết Lam và Lê Vũ cười ha ha rời đi, đạo diễn Đường nhìn theo bóng lưng hai nười, nở nụ cười không biết làm sao.

Aizzz, xem ra ông thật sự bị bộ phim trước đó để lại ám ảnh tâm lý.

Trước đây đạo diễn Đường có một bộ phim, bởi vì nam nữ chính vô cùng bài xích cảnh hôn, nhưng vì tình tiết phim yêu cầu nên không thể không quay, cuối cùng một cảnh thôi lại quay mất cả ngày!

Thật, hiện giờ nhớ lại vẫn khiến đạo diễn Đường không khỏi đầu đầy vạch đen.

Tiết Lam vừa về tới phòng khách sạn thì điện thoại của Thời Chí đã gọi tới.

Cô nhìn di động, không khỏi thấy hơi kỳ lạ. Dựa theo thói quen dạo này của hai người, bình thường đều là Tiết Lam xong công việc sẽ gọi cho Thời Chí, lẽ nào anh ấy có việc gì gấp?

Nghĩ thế, Tiết Lam liền nhấn nút nghe.

Tiết Lam hơi khẩn trương, hỏi: “Alo em đây, sao vậy ạ?”

Giọng Thời Chí từ điện thoại truyền tới, “Không có gì, em xong việc rồi sao?”

Tiết Lam đáp: “Ừm, xong rồi, vừa về tới phòng khách sạn.”

Thời Chí khẽ “ừ”, ngừng một lúc, nói: “Tiết Lam, xin lỗi, anh nuốt lời rồi.”

Tiết Lam sửng sốt, có chút không hiểu đầu cua tai nheo, “Có ý gì? Anh nuốt lời chuyện gì?”

Thời Chí thở dài, nói: “Anh hiện đang ở dưới lầu khách sạn của em.”

Trước đây đã đồng ý với cô sẽ không tự tiện tới tham ban, nhưng hôm qua trong điện thoại nghe Tiết Lam nói nhớ anh, anh vẫn nhịn không được chạy tới.

Thấy Tiết Lam không đáp, Thời Chí không xác định hỏi lại, “Còn đó chứ, em giận rồi ư?”

Tiết Lam lúc này mới giật mình, “Em đây, em, em không giận.”

Cô đâu chỉ không giận, còn rất rất vui.

Mãi tới giây phút này cô mới ý thức được cô muốn gặp Thời Chí biết nhường nào.

Mà nguyên nhân cô thất thần là vì đang suy nghĩ có cần khẩn cấp thay đồ, trang điểm hay không.

“Vậy em xuống hay là anh lên?” Thời Chí hỏi.

Tiết Lam suy nghĩ, đáp: “Anh chờ em vài phút, em đi xuống. Nhân viên đoàn phim tụi em đều ở cùng một tầng, người đông phức tạp, không tiện cho lắm.”

Thời Chí khẽ “ừ”, trả lời: “Anh đợi em.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...