Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 89: 89: Chim Con Lại Ngã Ngựa
Vừa dứt lời, Thích Trác Ngọc bèn không nói nữa.
Thoạt nhìn tựa như cái tên đại phản diện tiêu chuẩn này còn muốn cho Hoàng đế chút thời gian hộc máu và khiếp sợ, sau đó hắn từ từ thưởng thức biểu tình vặn vẹo trừng như muốn nứt mắt ra của hoàng đế.
Nhân tiện cũng phải cho tiểu hậu phi bên cạnh hắn một chút thời gian hoàn hồn.
Dù sao mưu triều soán vị nói mồm cũng khác mưu triều soán vị thật.
Nếu y đã nói y là đồng đảng của hắn, vậy thì tối nay hắn phải kéo y xuống địa ngục cùng.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười biế.n thái, hắn có chút chờ mong biểu cảm kinh hoảng thất thố của Phượng Tuyên.
Sau khi Hoàng đế nghe Thích Trác Ngọc nói xong, quả nhiên sắc mặt trắng bệch, sau đó đỏ lên, ánh mắt gần như hoá máu vì hận.
Thích Trác Ngọc rất hài lòng với vẻ mặt biến hóa của Hoàng đế, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt.
Hắn vén lên một sợi tóc của Phượng Tuyên âm trầm hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? ”
Có sợ không? Hay là hối hận?
Thời điểm y lựa chọn cùng tên điên này mưu phản, y đã biết mình đang dấn thân vào con đường không thể quay lại.
Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, không biết vì sao Thích Trác Ngọc lại lộ ra loại nụ cười bệnh thần kinh kinh điển này.
Suy nghĩ một hồi, trăm năm không thấy, nhìn như vậy đúng là có chút hoài niệm.
Nhưng bây giờ là lúc để hỏi y nghĩ gì sao?
Phượng Tuyên nhớ tới lúc nãy mình thăm dò nguyên thần của hoàng đế, trong lòng có dự cảm không ổn.
Luôn luôn cảm thấy dựa trên sự phát triển của cốt truyện, hoàng đế bây giờ hơn một nửa không còn là con người.
Trước kia thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại đại ma đầu là phàm nhân đó!
Không có pháp thuật thì đừng có thần kinh vào lúc này chứ!
Y lo lắng Thích Trác Ngọc sẽ không đối phó được yêu quái hoàng đế.
Tâm tư Phượng Tuyên bay lên trời, thời gian trầm mặc tương đối dài.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc cũng trầm xuống, không vui bức ép hỏi y: "Nói đi."
Y suy nghĩ tới nhập thần nên trả lời Thích Trác Ngọc trong vô thức " Không thì ngươi giết hoàng đế trước đi."
Thích Trác Ngọc khựng lại.
Phượng Tuyên túm lấy tay áo hắn, rất giống loại tiểu yêu phi chuyên gây chuyện bên cạnh bạo quân, có hơi căng thẳng mở miệng: "Hẳn là ngươi đã nghe qua câu chuyện nhân vật phản diện chết vì lắm mồm rồi."
Xem thái độ và sự giác ngộ này của y, phảng phất như đã hoàn toàn đứng ở cùng một trận doanh phản tặc với Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc không ngờ tới câu trả lời này của y.
Biểu tình cổ quái ngưng lại, mở miệng: "...Ta nói nhiều à?"
Thích Trác Ngọc cảm giác mình không hiểu nổi thái độ của Phượng Tuyên, y không sợ ư?
"Ngươi cũng biết nếu tối nay bổn cung nếu giết Hoàng đế soán ngôi thất bại thì ngươi đi theo bổn cung cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ trong sử sách.
Không chỉ tiếng xấu muốn đời, Tả thừa tướng nhà mẹ của ngươi cũng sẽ phải chịu tội lưu đày ngàn dặm.
"Thích Trác Ngọc đột nhiên nói một đống lời uy hiếp y.
Phượng Tuyên nghe xong cũng không biết nên nói cái gì, y hơi do dự lẳng lặng nói: "Ngươi sẽ thất bại sao? ”
Thích Trác Ngọc cười nhạo: "Sao bổn cung có thể thất bại! ”
Ồ.
Vẫn là cái tên trẻ trâu mạnh nhất tam giới.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y: "Ngươi không sợ chút nào sao?"
Phượng Tuyên thầm nghĩ người này làm sao thế không biết, chẳng lẽ y nhất định phải sợ hãi mới được sao?
Đang muốn oán thầm hai câu, kết quả y nhận ra ý của Thích Trác Ngọc có thể không phải như vậy.
Phượng Tuyên nhận ra gì đó, biểu cảm trở nên vi diệu: "Điện hạ, ngài có nhu cầu về phương diện nào đó sao?"
Ví dụ như cưỡng đoạt mẹ kế, sau đó muốn nhìn thấy y kinh hoảng thất thố, nước mắt mông lung, thà chết không theo, điên cuồng giãy dụa phản kháng chẳng hạn?
Thích Trác Ngọc: "..."
Phượng Tuyên do dự mở miệng: "Cũng không phải không được.
”
Nhìn Thích Trác Ngọc, y quyết định rất chuyên nghiệp hai tay ôm lấy ngực mình, nhăn nhó, "Điện hạ đừng như vậy.
Cho dù ta chết cũng chết ở bên ngoài, từ trên lầu nhảy xuống, ta cũng sẽ không ủy thân cho nghịch tặc như ngươi.
”
Ai biết Thích Trác Ngọc nghe xong, giống như phát điên cười to, bả vai run rẩy.
Phượng Tuyên thật sự không hiểu nổi điểm cười của hắn ở đâu, dù sao không phải ai cũng có diễn xuất giỏi như y, trình độ diễn xuất của y đã rất tốt rồi.
"Đủ rồi!"
Hoàng đế vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên gầm lên, cắt đứt tiếng cười to của Thích Trác Ngọc.
Lúc này Phượng Tuyên mới nhớ tới Hoàng đế còn chưa chết.
Nhưng nhìn thấy vợ bé nhỏ và con trai mình không coi ai ra gì tán tỉnh nhau, không chết cũng bị tức chết.
"Trẫm còn chưa chết! Hai gian phu dâm phụ các ngươi, đêm nay trẫm sẽ không bỏ qua cho các ngươi! ”
Nghe lời thoại này của lão giống như có hàm ý khác, cứ như là còn có thể hùng khởi đại chiến ba trăm hiệp.
Quả nhiên hoàng đế nói xong câu đó thì đột nhiên đứng lên từ dưới đất, nổ tung toàn bộ quần áo vừa rồi chưa nổ tung, chớp mắt làn da biến thành màu xanh tím, da thịt vốn lỏng lẻo cũng trở nên cứng rắn, trong miệng đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn, trông rất giống một thây ma đã chết nhưng chưa thối rữa.
Phượng Tuyên nhớ tới lão vốn nên chết từ mười năm trước, cũng không phải thọ mệnh nhiều hơn mười năm mà có lẽ là do uống thuốc cưỡng .bức kéo dài sự sống, kết quả tự nhiên biến thành cương thi.
"Ha ha ha ha ha! Trẫm đã ăn thần đan bất tử của quốc sư! Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn giết trẫm sao! Chờ trẫm hút nguyên thần ái phi, sau đó sẽ chém đầu nghịch tử này ném ra cho chó ăn! ”
Nguyên nhân và hậu quả khai báo rất rõ ràng.
Vừa rồi Phượng Tuyên đã nói đại ma đầu giế.t chết Hoàng đế trước đi.
Ngươi nhìn xem, nhân vật phản diện lắm mồm hơn một câu thì sẽ bị phản sát đó.
Thoại bản không lừa chim.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc trầm xuống.
Lúc này, có người hô to: "Bảo vệ Thất điện hạ!" Một đám người rầm rầm xông vào Thừa Minh điện.
Phượng Tuyên nhìn trong đó còn có mấy người rất quen mắt, hình như là nhóm mưu sĩ buổi chiều nghị sự ở phòng khách.
Y còn tưởng rằng kế hoạch mưu phản của đại ma đầu đêm nay là do tâm huyết dâng trào, không ngờ thì ra hắn còn có chuẩn bị.
Điều này làm cho Phượng Tuyên có hơi khiếp sợ, dù sao Thích Trác Ngọc ở trong lòng y vẫn luôn là vua quật cường đơn độc chiến đấu, không ngờ sau khi chuyển thế trở nên rất có kế hoạch và mưu lược.
Hộ giá ngoại trừ mưu sĩ thì còn có vệ binh.
Vừa nhìn đã biết là Thích Trác Ngọc nuôi ở ngoài cung nhiều năm, chờ giờ khắc tối nay.
Mọi người vọt vào nhìn thấy dáng vẻ hoàng đế đều sửng sốt.
Cho dù lá gan lớn hơn nữa thì giờ phút này cũng phải mở to mắt.
Thích Trác Ngọc chậm rãi giải thích: "Hoàng đế dùng đan dược nhiều năm, hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma trở thành yêu cương.
Giết lão trảm yêu trừ ma, vì dân chúng Đại Tân triều mở ra một con đường sống."
Lời này vừa nói ra mọi người hít một hơi khí lạnh, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vài người còn đang do dự chuyện phản nghịch, hiện giờ thấy dáng vẻ hoàng đế, càng thêm kiên định muốn gi.ết chết hoàng đế.
Dù sao thì một Đại Tân Triều vĩ đại cũng không thể để cho một yêu quái làm hoàng đế! Huống hồ, Hoàng đế còn là yêu quái, vậy tính là mưu nghịch gì, Thất điện hạ nói đúng, đó gọi là trảm yêu trừ ma!
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định trong mắt mọi người, trong lòng Phượng Tuyên bội phục, nghĩ thầm đại ma đầu không hổ là đại ma đầu, chỉ cần một câu là có thể thu phục lòng người.
Mưu sĩ cách Phượng Tuyên gần nhất thấy dáng vẻ yếu đuối của Phượng Tuyên lập tức trấn an nói: "Nương nương yên tâm, chúng ta có rất nhiều người, nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ nương nương và điện hạ! ”
Hả?
Lời này của ngươi thật sự rất giống lão tướng quân cắm đầy cờ trên sân khấu*đó.
(Là nhân vật trong kinh kịch, thường thì sẽ chết sau khi nói mấy câu như trên)
Có một loại cảm giác vừa nói xong, làn sóng phản diện này của bọn họ cơ bản sẽ tiêu diệt hoàn toàn.
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Hoàng đế bỗng nhiên cười ha ha.
Ngay sau đó giơ hai tay lên, trong nháy mắt gạch đá trong Thừa Minh điện xốc lên, không biết mặt đất bắt đầu lỏng ra từ lúc nào, sau đó là mấy chục cương thi da xanh đen y chang Hoàng đế chui da, rất có thể là do dùng thuốc mà biến thành cái dạng này.
"Giết hết cho trẫm, để trẫm ăn sống những nghịch tặc này!"
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm gạch đá lộn xộn dưới mặt đất, rất không kiên nhẫn "chậc" một tiếng.
Đám cương thi bò dưới đất kia giống như chưa từng ngửi thấy mùi máu thịt của người sống mấy chục năm, vừa bò ra là điên cuồng xông về phía Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên.
Lính canh sợ tới mức gan mật đều nứt ra, tê tâm liệt phế hô to: "Bảo vệ điện hạ! Bảo vệ nương nương! ”
Thậm chí đã có người không dám nhìn cảnh tượng kế tiếp, sợ quay qua nhìn, Thất điện hạ và nương nương đã bị những cương thi này xé nát.
Hoàng đế thấy thế thì cười điên cuồng không ngừng, thèm thuồng nhìn chằm chằm Phượng Tuyên.
Đám cương thi nhảy lên bao vây bốn phương tám hướng.
Thích Trác Ngọc nắm chặt trường kiếm bảo vệ Phượng Tuyên ở trong lòng, lông mày hơi nhíu lại.
Nhiều cương thi như vậy, muốn chém xong cũng cần tốn chút thời gian.
Đang lúc hắn cầm kiếm muốn chém, một trong số đó đã tiến đến trước người hắn ý đồ đánh lén rồi bị bóp nát đầu không hề báo trước.
Thích Trác Ngọc sửng sốt một hồi, cúi đầu.
Mẹ kế nhỏ bé nhu nhược không thể tự lo cho mình của hắn chậm rãi thu tay về.
Mặc dù là cách không trung bóp nát đầu cương thi, nhưng y vẫn ghét bỏ lấy khăn tay ra lau tay.
Thấy Thích Trác Ngọc vẫn luôn nhìn y, Phượng Tuyên trầm mặc mấy giây.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra sức của ta từ nhỏ đã lớn hơn người khác.
”
Thích Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn hộ vệ chém giết cương thi.
Bảo kiếm tinh thiết chế tạo sắc bén gọt sắt như bùn, nhưng đều không thể chém được đầu cương thi.
Phượng Tuyên: ".
”
Hoàng đế cũng chú ý tới cảnh tượng Phượng Tuyên vừa làm.
Lão trừng to đôi mắt như muốn nứt ra: "Làm sao có thể?! ”
Những cương thi dược nhân này, đều là tâm huyết lão và quốc sư khổ tâm luyện chế mười năm.
Sao có thể bị một hậu phi tay không tấc sắt bóp nổ bằng tay không.
Hoàng đế vô cùng giận dữ, lão thẹn quá hóa giận lập tức tụ tất cả cương thi lại một chỗ, tất cả đều lao về phía Phượng Tuyên.
Một giây trước đám cương thi còn đang gào thét loạn xạ, một giây sau đã bị một trận hồng liên nghiệp hỏa gần như bốc lên trong địa ngục bao vây lại, ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, đám cương thi đã bị thiêu thành tro tàn, lặng lẽ rơi xuống đất.
Thích Trác Ngọc lại một lần nữa cúi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn vị mẹ kế nhu nhược mà hắn vừa kế thừa, đầu ngón tay còn chưa kịp thổi tắt diệt hồng liên nghiệp hỏa.
Ngữ khí bình tĩnh mở miệng: "Ngụy biện như nào đây?"
Phượng Tuyên: ".
”
Phượng Tuyên kiên trì: "Ngươi chờ một chút.
”
Y cảm giác y còn có thể duy trì thiết lập phàm nhân của mình.
Phượng Tuyên gian nan mở miệng: "Có thể là do nhiệt độ cơ thể của ta cao hơn người bình thường, cho nên nhiệt độ cao một chút là dễ dàng bắt lửa.
”
Thích Trác Ngọc: "..."
Nhìn y với một ánh mắt " Ngươi trông bổn cung giống thằng ngu lắm sao?"
Hoàng đế sửng sốt.
Không chỉ lão, đám hộ vệ kia cũng sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phượng Tuyên.
Hoàng đế nói: "Không, không thể nào.
Ngươi là thứ gì vậy? Ngươi là yêu! Ngươi là yêu!! ”
Phượng Tuyên:? Đại ca.
Nhìn diện mạo hiện tại của chính ngươi xem, sao ngươi còn không biết xấu hổ yêu kêu bắt yêu?!
Còn có.
Bổn thượng thần là Thần tộc, thần tộc có hiểu không?
Chính là thần tộc hàng năm ngươi đều phải tế trời phù hộ cho quốc gia các ngươi mưa thuận gió hòa đó!
Hoàng đế biết đêm nay mình đụng phải cọng rơm cứng, không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa.
Khuôn mặt màu xám xanh không còn nhìn ra ngũ quan của lão trầm xuống, hướng trên bầu trời hô to: "Quốc sư ở đâu! Còn không đến cứu giá! ”
Cái quy trình tiêu chuẩn đánh không lại thì gọi người này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phượng Tuyên.
Dù sao Hoàng đế lúc nào cũng quốc sư, mở miệng ra là quốc sư.
Nhân tộc của lão đang yên đang lành không hiểu tại sao lại bị biến thành cương thi, ngẫm lại cũng biết không có khả năng là chuyện phàm nhân như lão có thể làm được.
Huống hồ.
Tuy rằng trí nhớ Phượng Tuyên không tốt, nhưng ôm hận thì rất giỏi, y hạ phàm đã nghe tiểu thái giám nói, lần này Thích Trác Ngọc chuyển thế thảm như vậy, tất cả đều là do cái tên quốc sư ngu si chuẩn cho hắn cái mệnh thiên sát cô tinh.
Cho dù đêm nay hoàng đế không gọi quốc sư tới đánh nhau, Phượng Tuyên sớm muộn gì cũng phải đi tìm quốc sư này tính sổ.
Sau khi hoàng đế gọi quốc sư xong, mặt đất trong toàn bộ cung điện bắt đầu rung chuyển.
Tốt lắm.
Vừa nhìn đã biết là phương thức xuất hiện của đại mafia phía sau màn.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cầm lấy tay y, "Bổn cung cũng không nhất định phải có giang sơn này."
Hắn nói hàm súc, Phượng Tuyên sửng sốt là phải mất một thời gian rất lâu mới nghe hiểu, ý của Thích Trác Ngọc đại khái chính là y không cần phải đối kháng, thật sự không được thì cũng có thể chạy.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử đại ma đầu cũng có một ngày dùng chiến thuật cong co vòng vèo sao?
Tuy rằng trong lòng Phượng Tuyên hiểu rõ, Thích Trác Ngọc lo mình không đối phó được, dù sao hắn hiện tại là một phàm nhân mà, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng bản thượng thần rốt cuộc có bao nhiêu thần lực.
Phượng Tuyên không hiểu sao cảm thấy có chút âm thầm sảng khoái.
Chẳng lẽ đây là thú vui của việc giả vờ kém cỏi sao, y dường như hiểu ra vì sao trước kia đại ma đầu lại thích dùng một chiêu gi.ết chết kẻ địch trước mặt mình rồi.
Trâu bò ở ngay trước mặt người mình yêu chẳng phải sảng khoái lắm sao?
Phượng Tuyên chẳng những không muốn chạy, còn rất nóng lòng muốn thử.
"Ngươi yên tâm, ta rất giỏi.
"Thậm chí bành trướng đến mức ngay cả thiết lập phàm nhân của mình cũng không muốn duy trì.
Phượng Tuyên cọ cọ trong lồng ngực hắn, rất ngoan ngoãn mở miệng: "Trước kia ngươi cũng che chở ta như vậy.
Bây giờ để ta che chở ngươi."
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y.
Cảm thấy mình đã bắt được trọng điểm.
Trước đây?
Nếu tiểu hậu phi này không phải phàm nhân, chẳng lẽ trước kia đã quen biết mình sao?
Tận mắt nhìn thấy cha ruột của mình ở trước mắt biến thành quái vật cương thi màu xanh đen.
Thích Trác Ngọc vốn không có tư duy duy quái vật loạn thần chẳng mấy chốc đã chấp nhận sự thật trên đời này là có yêu ma quỷ quái tồn tại.
Hắn sống mười mấy năm, trong ấn tượng chưa từng thấy qua thiếu niên cổ quái lại xinh đẹp như vậy.
Nếu là tham chiếu đến những yêu quái báo ân trong những câu chuyện về yêu quái thì cũng không đúng.
Vậy thì chỉ có kiếp trước có duyên.
Dù sao hắn cũng có thể tiếp nhận sự tồn tại của yêu vật.
Chuyện kể về luân hồi chuyển thế trong quyển sách đó cũng rất đáng tin cậy, Thích Trác Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều, mặt đất trong cung điện đã rung chuyển không thể khống chế.
Tường cung nứt ra một lỗ hổng rất lớn, có thứ gì đó đang xuyên qua lòng đất, rất nhiều cung nữ và thái giám chưa kịp trốn thoát đã rơi vào trong khe hở khổng lồ, tựa như bị khe hở đáng sợ này nuốt chửng.
Vết nứt tiếp tục tiến lên, chẳng mấy chốc đã đi tới Thừa Minh điện.
Thích Trác Ngọc nhìn Phượng Tuyên, nhường ra tựa như chuẩn bị xem y biểu diễn như thế nào.
Bỗng nhiên Phượng Tuyên có hơi không quen, Thích Trác Ngọc vừa đi, y lại không kìm được bước thêm vài bước, một lần nữa chui vào trong lồng ngực hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi ôm ta, ta mới có thể đánh nhau.
”
Gì mà yêu quái hóa hình người cơ chứ? Dính người lắm đây.
Theo âm thanh ầm ầm đang dần đến gần, vẻ mặt của hoàng đế gần như điên cuồng: "Quốc sư tới rồi! Trẫm sắp thành tiên rồi! Tất cả các người đều phải chết! ”
Đúng là bia đỡ đạn tiêu chuẩn.
Xem quốc sư của ngươi tới mà bày trận lớn như vậy, cảm giác nếu gã đến, người đầu tiên giế.t chết chính là đồng đội heo nhà ngươi.
Kết quả không sai.
Hoàng đế vừa dứt lời, một con rết nghìn chân cực lớn chui ra từ khe hở dưới đất, trên người dính đầy chất nhầy màu vàng ướt, cực kỳ nóng mắt.
Cứu mạng.
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua là muốn móc tròng mắt của mình ra.
Quốc sư cái gì, sao lại là con rết tinh lớn dữ vậy!
Sau đó Hoàng đế còn chưa đắc ý xong, đã bị rết tinh ăn mất.
Còn nhai nhai vài cái, trông kiểu cắn thì hẳn là nát hết cứu.
Sau khi rết tinh ăn xong hoàng đế thì có vẻ yêu lực bành trướng lên rất nhiều.
Một đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, có thể thấy được nó tu luyện có chút đạo hạnh, biết được nguyên thần của Phượng Tuyên đại bổ hiếm có, cực kỳ trong sạch thuần khiết.
Nhưng con rết tinh này, nói như thế nào thì chút đạo hạnh này cũng không nhiều.
Tỷ như nó không nhìn ra chân thân Phượng Tuyên, nếu không thì cũng sẽ không to gan lớn mật dám ra tay với Thái tử điện hạ của Bạch Ngọc Kinh.
Nó hẳn là cũng không nhìn ra chân thân Thích Trác Ngọc.
Chỉ là xuất phát từ bản năng sợ hãi Thích Trác Ngọc mới có thể cố ý phê cho hắn mệnh thiên sát cô tinh, mượn cơ hội này chèn ép hắn.
Rết tinh phóng lên trời, thoạt nhìn cao hơn mấy chục trượng.
Đám mưu sĩ phàm nhân và bọn hộ vệ mưu nghịch kia đã sợ tới mức ngốc trệ ngồi dưới mặt đất, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Vừa nói xong tạo phản soán vị, nhưng đâu có nói đối tượng đánh nhau lúc tạo phản soán vị là yêu quái đâu! Còn là yêu quái đáng sợ như vậy! Trong sử sách nào có ai soán vị lại đi bem nhau với yêu quái bao giờ?! Hả?! Hoàn toàn bất hợp lý lắm đấy biết không?!
Trong đó còn có một người đặc biệt trung thành, đến bây giờ cũng muốn bảo hộ Thất điện hạ.
Hắn lăn lộn từ dưới mặt đất lăn lên, cầm đao chạy về phía Thích Trác Ngọc, một câu "Điện hạ, nương nương cẩn thận" còn chưa nói ra miệng đã thấy vị thiếu niên băng tư ngọc cốt trong lòng Thất điện hạ vươn tay, vẻ mặt không hề thay đổi cứ như vậy cách không trung nắm chặt lòng bàn tay, con quái vật rết tinh đáng sợ kia giống như bị thứ gì đó bóp chặt trái tim, treo giữa không trung không cách nào nhúc nhích, mặc dù không có khuôn mặt của tộc người, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người cơ hồ đều có thể cộng tình được sự thống khổ và tuyệt vọng trên khuôn mặt của nó.
Nếu như là những ma tướng trước kia, giờ phút này có lẽ sẽ cảm khái một câu.
Thật ra Phượng Tuyên và ma tôn của bọn họ phu phu hai người ở một mức độ nào đó vẫn rất giống nhau, ví dụ như bóp nát mệnh hồn của một con yêu.
Dung mạo Phượng Tuyên vốn đã thuần khiết vào giờ phút này lại cứng rắn khắc họa ra vài phần tàn nhẫn của Thích Trác Ngọc, một giây sau khi vung tay lên, hồng liên nghiệp hỏa tựa như thoát ra từ địa ngục, ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ thể rết tinh.
Giờ khắc này, ánh sáng đỏ của nghiệp hỏa cơ hồ chiếu sáng cả tòa hoàng cung.
Vô số người trong đêm nay nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc, cơ thể yêu quái khổng lồ bị thiêu đốt giữa không trung, yêu kia giãy dụa đến chết cũng không thể phát ra một tiếng kêu nào, lửa lớn trên người rớt ra nện xuống mặt đất, chớp mắt nện ra hố sâu mấy thước.
Ngay sau đó, vào lúc mọi người chớp mắt.
Nghiệp hỏa bao trùm thi thể yêu quái, thiêu thi thể rết tinh thành bột mịn.
Thừa Minh điện thật lâu cũng không có ai dám phát ra âm thanh, nọi người không tự chủ được nuốt nước bọt, sau đó đồng tử run rẩy nhìn về phía vị "nương nương" mà bọn họ từng cảm thấy nhu nhược vô lực kia.
Một con rết tinh khổng lồ nói biến mất là biến mất.
Quốc sư đã thống trị Đại Tân triều mấy chục năm, nói chết là chết.
Ồ, đúng rồi.
Hoàng đế dường như cũng đã chết.
Chỉ trong vài hơi thở của thiếu niên.
Cái chết nhỏ bé và không đáng kể như một con kiến đã chết bên đường.
Hoặc là.
Bất kể là Hoàng đế hay là Quốc Sư, trong mắt thiếu niên kia cũng có thể giế.t chết bọn họ giống như gi.ết chết một con kiến.
Mẹ nó là mỹ nhân kinh khủng này là ai vậy?!
Không chắc chắn, nhìn lại.
Rốt cuộc ai mới là yêu quái?
Vừa rồi mưu sĩ trung thành hộ chủ kia, hiện giờ ở gần Thích Trác Ngọc cũng là người xem xét kỹ quá trình Phượng Tuyên giết yêu.
Hắn phản ứng hơn nửa ngày mới tìm được ba hồn bảy phách của mình, run rẩy mở miệng, không thể tin được: "Điện hạ.
Chúng ta đây là...!Thành công rồi sao? ”
Có thể nói là mưu phản soán ngôi nhanh nhất trong lịch sử.
Từ khi giết vào Thừa Minh điện đến quốc sư hoàng đế cùng nhau bay màu, Phượng Tuyên chỉ dùng hai ba chiêu đã đánh bại.
Toàn bộ quá trình các vệ binh không hề có cảm giác tham gia vào quá trình, giống như mưu đồ chỉ có một mình mình.jpg
Thích Trác Ngọc cũng hoàn hồn, hắn không nhìn Phượng Tuyên nữa tâm tình phức tạp mở miệng: "Ừm.
”
Hắn chậm rãi nói: "Hôm nay, tiên hoàng bởi vì bệnh mà về tây thiên, truyền lời bản cung.
Cô thừa mệnh trời xanh, phụng mệnh của hoàng đế Đại Tân, kế thừa ngôi vị hoàng đế.
”
Vừa dứt lời, có người phản ứng lại.
Vội vàng đứng lên quỳ xuống, hô to "Bệ hạ".
Sau ba tiếng vạn tuế, tình cảnh rốt cục ổn định lại.
Mặc kệ như thế nào, tóm lại đã giế.t chết lão hoàng đế.
Thất điện hạ cũng có thể vững vàng đăng cơ, dân chúng Đại Tân triều rốt cục cũng có thể chấm dứt chuỗi ngày bị quốc sư yêu đạo kia gây họa.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề duy nhất.
Mưu sĩ cách gần nhất nơm nớp lo sợ nhìn Thích Trác Ngọc, mở miệng nói: "Bệ hạ, Tuyên công tử kia..."
Hắn chính là mưu sĩ nghị sự trong phòng khách với bệ hạ, đương nhiên biết bệ hạ sủng ái Tuyên công tử này.
Nếu đổi lại là trước kia, Tuyên công tử thân là hậu phi của tiên hoàng, bệ hạ nếu muốn cưới y làm phi thì đó chính là đại nghịch bất đạo!
Nhưng trải qua đêm nay, ngay cả chuyện tiên hoàng là yêu quái mẹ nó bọn họ cũng đã trải qua rồi, thậm chí còn thiếu chút nữa đại chiến ba trăm hiệp với rết tinh quốc sư, có hai chuyện kinh thế hãi tục này, tiểu bệ hạ muốn cưới hậu phi của tiên hoàng cũng giống như hạt vừng giữa đống chuyện lớn mà thôi.
Chỉ cần không quá đáng, đám triều thần sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt tính toán cho qua.
Nhưng điều tệ hại là vừa rồi tất cả mọi người tận mắt chứng kiến Tuyên công tử này hời hợt, mặt không đổi sắc nghiền chết một con rết tinh đáng sợ.
Mẹ nó.
Thực lực này so với yêu quái còn yêu quái hơn!
Thích Trác Ngọc nói: "Tuyên công tử làm sao?"
Mưu sĩ nuốt nước miếng: "Tuyên công tử...!Tuyên công tử dường như khác với người thường.
”
Mưu sĩ cắn răng, nghĩ thầm Đại Tân Triều vừa mới chết một quốc sư yêu quái không thể con mẹ nó lại cưới về một yêu hậu chứ?
Hắn nói một hơi: "Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, Tuyên công tử tay không bóp nát đầu yêu vật! ”
Thích Trác Ngọc thờ ơ nói: " Sức của Tuyên công tử từ nhỏ đã lớn hơn người thường.
”
Phượng Tuyên:? Lý do ngụy biện này sao nghe quen thế không biết.
Mưu sĩ ngẩng đầu nói tiếp: "Thuộc hạ còn tận mắt nhìn thấy, một ngọn lửa bùng ra từ lòng bàn tay của Tuyên công tử thiêu chết rết tinh! ”
Thích Trác Ngọc mở miệng: "Nhiệt độ cơ thể Tuyên công tử cao hơn người thường, nhiệt độ cao một chút thì dễ bắt lửa, có vấn đề không?"
Phượng Tuyên:.
Cứu mạng.
Sao lúc mình bịa đặt cảm thấy lý do này cũng được mà lúc nghe đại ma đầu nghiêm túc nói ra lại thấy vớ vẩn thế nhỉ?
Mưu sĩ dường như còn chưa hết hy vọng, "Tuyên công tử..."
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Trác Ngọc cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, ý cười kia chỉ nửa vời, lạnh lẽo vô cùng.
Khuôn mặt viết " Ngươi muốn chết luôn giờ phải không?"
Mưu sĩ: "..."
Một hồi mưu nghịch kinh tâm động phách cứ thế chấm dứt theo trận tuyết rơi lần hai.
Mưu sĩ và vệ binh nhao nhao rời khỏi Thừa Minh điện.
Trong phút chốc, trong đại điện cũng chỉ còn lại hai người Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên.
Chợt ở một mình, đầu Phượng Tuyên có hơi hoảng loạn, chủ yếu là chưa biên soạn xong việc mình là yêu quái gì mới được.
Thích Trác Ngọc cũng không vội hỏi y, chỉ véo mặt y: "Mệt à? ”
Không nói thì thôi, vừa nói thì thấy mình mệt thật, dù sao cũng đã lâu rồi y không xuất thủ tự bóp nát yêu hồn, dùng nghiệp hỏa rất tiêu hao linh lực.
Thích Trác Ngọc nắm tay y đi đến bên giường.
Hắn nhìn lướt qua đại điện, không biết những tảng đá bị nổ tung trong đại điện cùng với thi thể của đám yêu cương biến mất từ khi nào.
Thừa Minh điện khôi phục lại dáng vẻ vàng son lộng lẫy ngày xưa, xa hoa vô cùng.
Phượng Tuyên để ý tới tầm mắt của hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi vừa mới đăng cơ, nếu lấy ngân lượng tu kiến hoàng cung thì sẽ bị ngôn quan buộc tội.
”
Tiểu yêu gì chứ?
Cũng biết tiết kiệm lắm.
Phượng Tuyên ngồi ở trên giường nhìn Thích Trác Ngọc vẫn không có ý muốn hỏi.
Cuối cùng không kìm được ngước mắt lên nhìn hắn: " Ngươi không có gì hỏi ta hay không?"
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, bình tĩnh mở miệng: "Ta đã sớm biết ngươi không phải phàm nhân.
”
Phượng Tuyên: ".
"Được rồi, diễn xuất của y thực sự rất tệ.
"Ngươi là yêu." Thích Trác Ngọc khẳng định.
Phượng Tuyên: "..." Thu hồi câu nói diễn xuất tệ hại của mình, y có chỗ nào không giống thần linh sao?
Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Ta từng nghe nói qua thời hồng hoang thượng cổ, vua của loài người tiến vào thần điện, bất kính với thần nữ.
Về sau thần nữ tức giận phái ba con yêu đi ẩn hình dạng yêu của mình, nương nhờ cung viện, mê hoặc quân tâm."
Câu chuyện này Phượng Tuyên cũng từng nghe nói.
Nghe đồn hồ yêu khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp kiều mị, chẳng lẽ đại ma đầu nghi ngờ mình là hồ ly tinh sao?
Phượng Tuyên thầm nghĩ, sư huynh thối nát, khen người ta còn phải quanh co lòng vòng, y vui vẻ nói: "Ngươi cảm thấy ta là hồ yêu kia sao? ”
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, mở miệng nói: "Hồ yêu bắt dân chúng làm nô dịch, âm hiểm độc ác, lãnh khốc bạo ngược."
Tiểu yêu nhà hắn lúc nãy còn muốn tiết kiệm chi phí cho hắn.
Ngụ ý là không thể là y.
Một giây sau, Thích Trác Ngọc nói: "Hồ yêu kia còn có một đồng môn, tính tình lười nhác, không muốn tiến thủ, dung mạo còn đẹp hơn cả hồ yêu."
Phượng Tuyên:? Chờ đã, chờ đã.
Đồng môn của hồ yêu không phải là quỷ gà đen chín đầu sao??
Thích Trác Ngọc tự tin đưa ra quyết định cuối cùng, hôn môi y một cái, rất đắc ý cứ như là mình đã đoán trúng: "Cho nên, ngươi là một con gà yêu."
Tác giả có lời muốn nói:
Chim con bảo bảo: Con mẹ nó chứ ( giơ cánh lên)
·
Thực sự trở thành một con gà béo nhỏ của sư huynh rồi (Chim con bảo bảo: bổn thượng thần là chim! Là chim!! Là thần điểu!! Là Phượng Hoàng!! Ngươi mới là gà yêu!! Cả nhà ngươi là gà yêu.!!
·
Sư huynh: Gà con ngàn dặm xa xôi đến Đại Tân Triều hẳn là muốn ăn con rết tinh kia (càng chắc chắn hơn).
Tìm kiếm thức ăn, vợ ta đang tìm kiếm thức ăn (sư huynh gật đầu)
Chim con: Ngươi không có vợ, ngươi biết ngươi không có vợ!! Ngươi đi tìm con gà nào vừa mắt thì ngươi lấy con gà đó làm vợ ngươi đi!! (Điên cuồng dùng cánh đánh uỵch sư huynh, nhân tiên mổ điên cuồng).