Ám Nhật

Chương 88: 88: Đoàn Viên




Hai đứa trẻ lần đầu ra ngoài cung cho nên rất lạ lẫm với thế giới bên ngoài.

Và tất nhiên chúng cũng như phụ hoàng của mình năm xưa rất muốn tìm hiểu sự nhộn nhịp ồn ào kia.

Nhất là với tiểu công chúa, công chúa nhỏ có vẻ có tính cách giống như mẫu hậu rất hoạt bát.

Dù ngồi bên trong xe thì vẫn luôn vén rèm lên nhìn từ đường phố trong thành cho đến cảnh vật bên ngoài.

Hơn nữa còn liên tục kéo tay Dương Mặc chỉ chỉ.- Cô cô.

Này này.- Cái này ấy hả....Sau đó là một tràng giải thích của Dương Mặc cho tiểu công chúa.

Tiểu hoàng tử thì yên tĩnh hơn một chút nhưng cũng rất háo hức với lần đi ngoài này.

Còn Dương Mặc thì đã hiểu vì sao Diệp Tinh Hà lại muốn ra ngoài như vậy thậm chí còn cố tình ở lại lâu hơn.

Trông trẻ toàn thời gian là một việc vô cùng vất vả.

Mấy ngày đi đường này thậm chí còn khó khăn hơn cả việc luyện tập với Lĩnh Vực của Lương An.Đoàn hộ tống cuối cùng cũng đến nơi.

Lần này toàn bộ đều ở trong hành cung bên ngoài duy nhất của Lương An cũng chính là phủ của Lưu tướng quân năm xưa bây giờ được sửa sang lại.

Hơn nữa khi đoàn hộ tống đến nơi thì Lương An còn gặp lại cả người quen cũ.

Đoàn tri phủ của thành Ngọc Mễ cũng đến theo đoàn hộ tống.

Vốn bất cứ ai chỉ cần có cơ hội gặp mặt bệ hạ thì đều phải tận dụng.

Đoàn đại nhân đây tất nhiên cũng không ngoại lệ.- Thần tham kiến bệ ha.

tham kiến nương nương.- Được rồi.

Lâu lắm mới gặp Đoàn tri phủ.- Tạ bệ hạ quan tâm.- Thành Ngọc Mễ do ngài cai quản cũng coi như là một trong những thành lớn nhất cả nước.


Ngài cũng lên tứ phẩm rồi nhỉ?- Bẩm bệ hạ.

Nhờ ơn bệ hạ lần trước thần đã lên được tứ phẩm rồi.- Tốt cứ tiếp tục như vậy là được.- Tuân mệnh bệ hạ.Sau khi gặp qua Đoàn tri phủ thì Lương An và Diệp Tinh Hà mới đi đón bọn trẻ.

Trẻ con luôn luôn dính người nhất là với mẹ chúng hơn nữa Diệp Tinh Hà còn đi ra ngoài khá lâu cho nên cả hoàng tử lẫn công chúa đều bám chặt lấy Diệp Tinh Hà.

Còn Dương Mặc thì chính thức thoát khỏi khổ ải.- Em gái chưa được ra biển chơi nhỉ.

Vậy đi chơi đi, ở đây cứ để cho đội hộ vệ là được.- Vâng.Thế là Dương Mặc có thời gian nghỉ ngơi vui chơi thoải mái.

Dù sao Dương Mặc cũng mới chỉ 21 tuổi vẫn là tuổi trẻ hăng hái cho nên y như Diệp Tinh Hà năm xưa bắt đầu khám phá mọi thứ ở cảng Bạch Sa.

Chỉ khác là Diệp Tinh Hà lúc trước là một tiểu thư xinh đẹp mặc nam trang còn Dương Mặc thì lại là một nữ tướng quân.

Ngay cả dân chúng bình thường chưa từng nhìn thấy Cấm Vệ Quân như thế nào thì nhìn vào Dương Mặc cũng sẽ thấy đây chắc chắn là một tướng quân quyền cao chức trọng.

Trang bị của Dương Mặc cũng do Lương An thiết kế cho nên có chất lượng cũng như bề ngoài vô cùng tinh xảo.

Vì thế mà dù là người lạ đến nhưng tuyệt không có bất cứ ai giám chặt chém Dương Mặc cả.

Dương Mặc lại còn là tướng quân nhị phẩm nên tiền bạc là rất rủng rỉnh.

Nếu Dương Mặc có muốn mua một căn nhà lớn ở đây thì cũng thoải mái.Trong khi đó thì gia đình Lương An đang đến thăm mộ của Lưu Vương Hậu.

Lần này gia đình bọn họ coi như là đoàn viên đầy đủ.

Bởi vì có một bí mật mà chỉ có Lương An và Trưởng Lão Thủ lăng biết đó là thi hài của vua Minh Đức đã được di chuyển tới đây theo di nguyện của ông.

Ông muốn có thể ở bên cạnh Lưu Vương Hậu chứ không muốn ở lại trong hoàng lăng.

Ngay cả Hoàng Gia cũng không phản đối việc này vì dù sao cuộc đời của vua Minh Đức đã quá đau khổ, di nguyện cuối cùng của ông ấy nên được thực hiện.- Phụ vương, mẫu hậu.


Hôm nay hoàng nhi đưa bọn trẻ đến thăm hai người đây.

Hai đứa quỳ xuống chào hoàng tổ phụ.

hoàng tổ mẫu đi.- Chào...hoàng...tổ...phụ...hoàng...tổ...mẫu.

Con...là...Minh Nguyệt.

Con..là...Triều Dương.Hai đứa trẻ vẫn chưa thể nói lưu loát hoàn toàn cho nên câu chào này khá là đáng yêu với chất giọng trẻ con của cả hai.- Con dâu xin được bái kiến phụ vương, mẫu hậu.Diệp Tinh Hà cũng quỳ xuống hành lễ.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Diệp Tinh Hà đến mộ Lưu Vương Hậu với tư cách con dâu.Đã lâu mới có cơ hội đến đây cho nên cả gia đình Lương An bắt đầu chuyến du ngoạn ngắn ngày của mình bởi vì chắc chắn họ phải quay về thành Lương Kinh trước khi năm mới đến.

Thế là người dân khu vực Cảng Bạch Sa có mấy ngày liên tiếp được đón hoàng hậu cùng với hai vị điện hạ đến ăn đủ mọi thứ ở chỗ họ.

Mọi của ngon vật lạ ở vùng này đều bị càn quét một lượt.

Bờ biển đầy cát trắng thì đang vào mùa đông gió lạnh cho nên theo lẽ thường thì không nên đến chơi nhưng gia đình họ lại có Diệp Tinh Hà.

Nội khí của Diệp Tinh Hà đủ để làm ấm khu vực đó trước khi hai đứa trẻ đến.

Chúng có thể chơi đùa một chút trước kia nhiệt lượng bị gió lạnh thổi đi hết.Lương An thật ra chỉ thỉnh thoáng mởi đi cùng 3 mẹ con còn lại thì vẫn ở trong hành cung nghỉ ngơi.

Dù sao cơ thể của Lương An vẫn đang phải chịu hậu quả của việc dùng nội khí quá độ.

Đòn Long Trảo lúc trước chính là toàn lực 10 thành nội khí của Lương An.

Mà hai đại tướng của nước Giang có thể may mắn thoát chết là do đòn tấn công đó phải chia ra hai người chứ nếu chỉ có một người chịu trận thì họ chắc chắn đã bị đánh tan xác.

Có thể thỉnh thoảng trốn việc một chút chính là thú vui của mới của Lương An.Sau khi chơi bời thoải mái mấy ngày thì cả nhà buộc phải quay về.

Dọc đường học quay về dân chúng khắp nơi đều đến chiêm ngưỡng Long Nhan khi mà rất hiếm có cơ hội bệ hạ không ngồi Long Xa mà cưỡi ngựa.


Thế nhưng họ nhận lại chỉ là sự thất vọng khi mà mũ giáp của bệ hạ bịt kín mặt không thể quan sát được gì.

Cũng may vẫn còn có nhan sắc xinh đẹp của hoàng hậu bù lại khiến cho họ bớt tiếc nuối.Khi gia đình Lương An quay về đến hoàng cung thì Thái Sư đại nhân đã dẫn toàn bộ quan văn ra trước đại môn phía đông của hoàng cung để đón tiếp.- Chúc mừng bệ hạ và nương nương chiến thắng trở về.- Chúc mừng bệ hạ và nương nương chiến thắng trở về.- Miễn lễ.Chiến thắng lần này đã mang đến rất nhiều lợi ích cho nước Lương.

Trước là thoát được cấm vận đường thuỷ sau là tăng cưỡng được sản lượng muối.

Quan trọng nhất là trang bị của quân sỹ nước Lương đã được kiểm chứng về sự hiệu quả sau khi chúng được nâng cấp.

Đây chính là ưu thế cực kỳ lớn của nước Lương trên chiến trường.

Lương An cũng định sang năm hoàn thiện chúng hoàn toàn.

Mẫu thử nghiệm vừa rồi cho Hắc Long Quân đã mang đến kết quả tốt cho nên cũng không cần phải chỉnh sửa quá nhiều.Sau khi Lương An về cung thì công việc còn lại cuối năm vẫn giao cho Thái Sư đại nhân.

Lương An tiếp tục trốn việc với lý do cần nghỉ ngơi sau chiến trận.

Rõ ràng là trước đó bệ hạ đã nghỉ ngơi ở Bạch Sa nhưng Thái Sư đại nhân vẫn phải chấp nhận gánh lấy trách nhiệm.

Dù sao nước Lương cũng là của bệ hạ, bệ hạ giao việc có ai dám không nghe.Diệp Tinh Hà từ lúc ở Bạch Sa đã bị hai đứa trẻ bám chặt lấy.

Dù sao một thời gian không có mẹ cho nên chúng rất nhớ bây giờ chúng thậm chí còn quyết tâm vào phòng mẫu hậu ngủ nếu không cho thì chúng nhất định không chịu đi ngủ.

Cho nên một lần nữa Lương An lại bị bọn trẻ cướp mất vợ.

Bệ hạ không còn cách nào khác phải đi về Thiên Dương Cung.Thế nhưng trong lúc còn đang vật vờ một mình trong Thiên Dương Cung thì Lương An lại thấy Diệp Tinh Hà xuất hiện.

Lúc đầu Lương An còn nghĩ là ảo giác cho đến tận lúc Diệp Tinh Hà ôm lấy Lương An thì Lương An mới biết mình vẫn đang tỉnh táo.- Con ngủ rồi thì em phải sang đây với anh chứ.- Nhỡ hai đứa nó tỉnh dậy thì sao?- Thì giao cho em gái trông.

Dạo gần đây em ấy làm rất tốt còn gì.- Anh đường đường là hoàng đế vậy mà lại phải vụng trộm thế này.

Ây da đây chính là nỗi khổ của người có con mà mọi người vẫn nói đấy à?- Thế thì anh nên biết tận dụng thời gian một chút.Vậy là đêm đó Diệp Tinh Hà ở lại Thiên Dương Cung.

Và tất nhiên là toàn bộ cung nữ buộc phải ra ngoài cũng là để cho sự an toàn của họ thôi.

Khi hai luồng nội khí kia mà hoà làm một chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra cả.

Thời gian gần tết cho nên đâu đâu cũng có đèn lồng đỏ.


Còn trên nóc Thiên Dương Cung tối hôm đó có một mặt trời nhỏ màu đỏ máu xuất hiện.

Nội khí của Diệp Tinh Hà càng lúc càng biến đổi một cách thần kỳ.Cấm Vệ Quân quan sát được hiện tượng này đều tự động tránh xa một chút.

Dù rằng đứng gần Thiên Dương Cung bây giờ rất ấm.

Một điều kỳ lạ nữa là khi hai người này ở cạnh nhau thì nội khí của họ luôn mất đi khả năng huỷ diệt của chúng.

Hắc Khí của Lương An thì không có sấm sét còn nội khí màu đỏ của Diệp Tinh Hà thì không đốt cháy mọi thứ.

Đây quả thật là kỳ diệu.Người của Hộ Long Sơn Trang luôn ghi chép lại những việc này để sau này còn có tài liệu quý giá về nội khí của hai nhân vật truyền kỳ.

Hơn nữa họ cũng đang mong chờ xem sau này khi hoàng tử và công chúa lớn lên họ sẽ được kế thừa sức mạnh của ai hay là long phượng sẽ tạo ra một thứ sức mạnh mới.Khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian mà sứ đoàn của người Lạc bắt đầu di chuyển đến thành Lương Kinh mang theo quà mừng năm mới.

Vẫn như mọi năm thì Dương Mạnh tướng quân sẽ hộ tống.

Năm nay khác ở chỗ kỵ binh Hắc Long sẽ phụ trách bảo vệ sứ đoàn.

Hơn nữa ngựa kéo các xe hàng còn toàn là Thiết Mã bởi vì lần này khi quay về chúng sẽ chở theo rất nhiều trang bị của Hắc Long Quân cho nên phải là Thiết Mã thì mới đảm bảo được tốc độ.Sứ đoàng thường sẽ chỉ ở lại khoảng 10 đến 15 ngày nhưng lần này Lễ Bộ được chính Lương An giao thánh chỉ về việc tiếp đón sứ đoàn ngược Lạc 45 ngày tức là nhiều gấp 3 mọi năm hơn nữa.

Họ còn phải đón tiếp những nhà buôn từ Đông Quốc và Hải Quốc được hộ tống từ Bạch Sa đến theo nghi thức quốc gia.

Lần này Lương An sẽ tự mình thiết đãi những nhà buôn này trong dịp năm mới.Trong lúc đó thì các xưởng chế tạo của Binh Bộ hoàn toàn không được nghỉ ngơi trong dịp cuối năm khi mà họ đang phải dốc sức làm việc cho trang bị của Hắc Long Quân.

Từ giờ đến lúc sứ đoàn người Lạc rời đi họ phải chuẩn bị đủ 9000 bộ trang bị cho Hắc Long Quân đã được Lương An thông qua.

1000 bộ không làm kia chính là những mẫu thử nghiệm vẫn được giữ lại để tránh lãng phí.

Dù sao độ hoàn thiện của chúng cũng là khá ổn.

Vì đang làm việc vất vả cho nên họ cũng được Lương An ban thưởng rất hậu để bù lại thời gian tết không được nghỉ.

Thứ nhất là họ sau khi hoàn thành công việc sẽ được nghỉ bù 15 ngày.

Thứ hai mỗi một thợ chế tác đều được thưởng 100 lượng bạc cộng với yến tiệc do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị trong 3 ngày năm mới.

Tuy nhiên họ bị cấm uống rượu để tránh gây sai sót khi chế tạo..


Chương trước Chương tiếp
Loading...