Ám Nhật

Chương 67: 67: Tin Mừng




Sau khi lễ cưới của Hoàng Chí Cẩn kết thúc thì Lương An và Diệp Tinh Hà tạm thời không có việc gì hệ trọng nữa.

Chỉ có quan lại là bận tối mắt vì lại đến vụ thu hoạch nữa mà thôi.

Lần vừa rồi xuất quân không tổn hao nhiều quân lương lắm cho nên mùa này thu hoạch tốt làm cho kho chứa của Thương Bộ có phần quá tải.

Vì thế cần phải nghĩ cách giải quyết bớt đi.

Mà một trong những cách tốt nhất chính là thuyền buôn của Đông Quốc và Hải Quốc.

Cả hai nước này đều nằm phía ngoài biển cho nên việc trồng cấy của họ không thể nào được bằng trong đất liền.

Nước Giang ở gần họ nhất thì thiệt hại quá nhiều nhu cầu trong nước còn chưa lo xong thì lấy đâu ra mà bán cho họ.

Nước Thịnh thì dân đông quân đông cho nên cũng không thừa mà bán cho nước ngoài.

Họ vừa sử dụng vừa tích trữ còn cảm thấy thiếu một chút ấy.Thế nên chỉ còn lại nước Lương hiện tại đang dư thừa là có thể bán thêm cho họ một phần này.

Chỉ là quãng đường vận chuyển xa hơn nước Giang kha khá mà thôi.

Vì họ bắt buộc phải đi vòng qua nước Giang thì mới đến được cảng Bạch Sa của nước Lương.Thương Bộ cũng hiểu được vấn đề này cho nên họ chấp nhận giảm giá một chút để bù vào phí vận chuyển của các thuyền buôn.

Điều này làm cho cảng Bạch Sa thời gian này vô cùng tấp nập.

Đội thuỷ quân của nước Lương cũng lần đầu tiên cho thấy sự hiện diện của mình khi bảo vệ an toàn khu vực ngoài khơi của cảng vô cùng tốt.

Chiến thuyền của nước Lương hiện tại đều là loại tầm trung chỉ chứa được 100 binh sỹ không như những chiến thuyền cỡ lớn của Hải Quốc hay nước Giang có thể chưa đến cả 300 đến 500 người.

Hải quân của nước Lương cũng chưa có kinh nghiệm cho nên là chỉ chủ yếu phòng ngự chứ không chủ động tiến công được.Việc giao thương này tiếp tục làm cho kinh tế nước Lương có thêm sự phát triển.

Họ cũng nhập về được một số hàng hoá đặc thù của Hải Quốc như Ngọc Trai và các loại dược liệu dưới biển.


Diệp Tinh Hà tất nhiên cũng được hưởng một phần lợi ích khi có những loại cá lạ kỳ ở ngoài biển mà nước Lương không thể bắt được đều được đưa đến Hoàng Cung.

Diệp Tinh Hà cực kỳ thích mấy thứ như này.

Lương An thì đúng là vẹn cả đôi, quốc khố dồi dào vui một thì nhìn Diệp Tinh Hà vui vẻ cả ngày thì vui mười.

Với Lương An mỗi ngày nhìn thấy Diệp Tinh Hà cười nói chính là hạnh phúc.Khoảng thời gian này mỗi ngày họ đều ở bên cạnh nhau cho nên là không khí bên trong Thiên Minh Cung ngập tràn một màu hồng của cặp đôi.

Tuy nhiên khoảng thời gian này không có hộ vệ hay cung nữ nào dám lại gần Thiên Minh Cung vào ban đêm vì bây giờ sự kệt hợp lại của hai luồng nội khí kia không yên tĩnh như trước mà trở nên khá cuồng bạo.

Sức ép mà nó tạo ra thậm chí còn làm nứt một số chỗ của Thiên Minh Cung dù nó đã được xây dựng vô cùng chắc chắn.

Lúc trước xây dựng thì đã tính đến khả năng nội khí của hoàng hậu bộc phát rồi.

Chỉ là chưa tính đến việc cả hai cùng bộc phát.Chỉ có mỗi Dương Mặc là tận dụng sức ép này để luyện tập nội khí phòng ngự của mình.

Cho nên Thiên Minh Cung khi về đêm chỉ còn mỗi Dương Mặc ở ngoài.

Chỉ là cái không khí bên trong kia hoàn toàn không thích hợp với cô gái mới lớn như Dương Mặc cho nên Dương Mặc cũng không dám tập luyện quá lâu sợ bị ảnh hưởng đến tâm cảnh.Khi việc buôn bán với Hải Quốc kết thúc và Thương Bộ đã lưu thông được toàn bộ số hàng thừa ra thì cũng là lúc mà quốc khố của nước Lương tăng thêm một khoản kha khá.

Và tất nhiên là Hoàng Gia được hưởng lợi từ việc này.

Ngân quỹ của Hoàng Gia nhiều lên trông thấy trong khi theo Tông Nhân Phủ thì tộc nhân của Hoàng Gia lại ít đi.

Năm nay trong số những trưởng bối trong tộc thì có đến mấy người đã về với tiên tổ.

Đời của vua Minh Đức sau khi Hàn Vương bị Lương An trừ đi thì chỉ còn lại có 4 người.

Trong đó thì vua Minh Đức và một người nữa cũng đã mất.

Vì thế mà số lượng thành viên thuộc nhánh chính của Hoàng Gia đang giảm một cách nghiêm trọng.


Đời của Lương An ngoài 2 người anh em họ là cháu của Trưởng Lão Thủ Lăng ra thì không có còn ai khác.

Do những người còn lại trong đời vua Minh Đức đều sinh con gái.

Mà theo tục lệ của hoàng gia nếu không phải là công chúa thì chỉ được lưu lại tên trong gia phả không được tính là thành viên mỗi đời.Vì thế mà Trưởng Lão Thủ Lăng cũng các bậc trưởng bối trong tộc đang rất lo lắng.

Vấn đề này thậm chí còn được tính là quốc sự bởi vì nó ảnh hưởng đến vận mệnh của cả đất nước.

Thái Sư đại nhân còn phải bày tỏ thái độ về việc này thì tức là các quan lại cũng đều trong tâm trạng như Hoàng Gia.

Thậm chí Trưởng Lão Thủ Lăng còn tự mình đến chùa Hồng Đức là chùa lớn nhất trong thành Lương Kinh để cầu tự cho Lương An.Người dân kinh thành thấy vậy cũng đều đến thắp hương để cùng cầu nguyện cho bệ hạ và nương nương sớm ngày sinh được hoàng tử.

Điều này làm cho Lương An và Diệp Tinh Hà cũng thấy áp lực.

Lấy nhau hơn 1 năm có 3 tháng xa cách tuy nhiên hơn 9 tháng còn lại họ đều ở bên nhau mỗi ngày.

Cũng không phải là Lương An không cố gắng cũng chẳng phải Diệp Tinh Hà có vấn đề gì.

Chỉ là không hiểu sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Điều này làm cho Lương An nghĩ đến một khả năng đó là nội khí của Lương An có vấn đề.Bởi vì Diệt Thế Hắc Long theo truyền thuyết thì đến một mình rồi đi cũng một mình.

Có vẻ như nó sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho thế gian này.

Thế nhưng nhận định này của Lương An bị chính trưởng quan Thái Y Viện bác bỏ.

Bởi vì ông dùng cả đời nghiên cứu y thuật.

Cho dù nội khí của Lương An có vấn đề thật nó cũng phải có triệu chứng thông qua mạch tượng.


Mà ông có thể cam đoan là sức khoẻ của Lương An cũng không có vấn đề gì.

Thậm chí ông còn dùng mạng sống của mình đứng trước văn võ bá quan để thề.

Nếu như bệ hạ không thể có người nối dõi do bệnh tật thì ông xin chịu chu di cửu tộc.Việc này lại càng làm cho hoàng gia cũng như quan lại nước Lương lo lắng hơn.

Cái đáng sợ nhất không phải là có bệnh mà là không thể tìm được nguyên nhân.

Có bệnh thì còn có thể chữa chứ không tìm được nguyên nhân thì biết phải làm sao.

Trưởng Lão Thủ Lăng phải tiễn người trong tộc ra đi liên tục, bệ hạ thì mãi không thấy có tin vui làm cho ông ấy suy nghĩ nhiều rồi trở nên tiều tuỵ.- Thưa các bậc tiên tổ.

Nếu đời của chúng có điều gì sai trái xin hãy trừng phạt chúng con.

Bệ hạ là người anh minh nếu như không có người nối dõi đó sẽ là sự huỷ diệt với nước Lương.

Mong các bậc tiên tổ trên trời có linh phù hộ cho bệ hạ sớm ngày cho Hoàng Gia có người nối dõi.Lăng Vệ cũng cảm thấy ái ngại khi thời gian gần đây Trưởng Lão Thủ Lăng thường hay than khóc trong Thái Miếu.

Họ cũng chỉ biết thờ dài, cái này thì họ chẳng thể làm gì được ngoài việc mong ông trời thương tình.Cứ như thế cho đến tận đầu mùa đông niên hiệu Thái Bình năm thứ 2.

Từ Thái Y Viện cho đến Thiên Minh Cung rồi đến cả Hoàng Lăng và Hộ Long Sơn Trang đều nhận được một tin tức động trời.

"Hoàng Hậu nương nương đã có mang".

Đọc được mấy chữ ngắn ngủi này mà Trưởng Lão Thủ Lăng phát khóc vì hạnh phúc.

Khuôn mặt già nua của ông ấy như trẻ ra được vài tuổi.

Lập tức sau đó 7 ngày, Trưởng Lão Thủ Lăng đều ăn chay rồi ngày nào cũng quỳ 1 canh giờ ở Thái Miếu để tạ ơn các vị tiên tổ của Hoàng Gia.Ngày tin hoàng hậu có mang được truyền đi cũng là ngày mà thành Lương Kinh tổ chức ăn mừng.

Dân chúng cả kinh thành thay nhau đến chùa thắp hương tạ ơn.

Thậm chí các nhà buôn còn giảm giá tất cả những thứ liên quan đến trẻ nhỏ coi như là để tạo phúc cho đứa bé sắp chào đời của Hoàng Gia.

Thậm chí dân chúng ở các vùng núi sâu còn thi nhau vào rừng tìm kiếm dược liệu như nhân sâm, linh chi để dâng tặng cho hoàng hậu bồi bổ cơ thể.Các quan lại cũng lần đầu tiên thấy bệ hạ cười nhiều đến thế.

Lương An vốn lúc lên triều luôn là người nghiêm túc nhưng mấy ngày này thì tâm hồn của bệ hạ đã ở lại Thiên Minh Cung chứ không ở cùng với thể xác ở Kính Thiên Điện.


Nói một chút về Kính Thiên Điện.

Nơi đây chính là nơi Lương An cùng bá quan văn vỏ tập trung để thiết triều.

Sân rồng ở đây cũng là sân chính của Hoàng Cung.

Nơi đây cũng chính là nơi tổ chức lễ đăng cơ của Lương An lúc trước.

Trong thời gian hơn 1 năm lên ngôi của Lương An nhiều kiến trúc đã được xây dựng lại và đổi tên trong đó có cả nơi này vốn trước kia chỉ có tên là Thiên Điện.

Ở nơi này có 8 cây cột trụ lớn được làm bằng đá trong dãy núi của Hoàng Lăng.

Nghe nói loại đá này mang theo linh khí của trời đất đem lại may mắn cho nước Lương.

Hơn nữa chúng cũng đặc biệt vững chắc để chịu được sức nặng của công trình to nhất Hoàng Cung này.

Ngoài 8 cây cột trụ lớn còn có 16 cây cột trụ nhỏ khác được làm bằng Tùng Mộc cứng chắc nhất mà nước Lương có.

Mái vòm của Kính Thiên Điện được lát bằng loại ngói đặc biệt mà chỉ có những thợ thủ công của Hộ Long Sơn Trang mới biết cách làm.

Trên đỉnh mái vòm là hình mặt trời rực rỡ.

Nó chính là biểu tượng của nước Lương với mong muốn ánh sáng đến được với tất cả người dân cả nước.Thấy bệ hạ vừa cười ngây ngốc vừa mất tập trung nhưng cũng không có quan đại thần nào dám tỏ ý kiến gì cả.

Lương An cũng nhanh chóng kết thúc buổi chầu rồi phi thẳng một mạch về Thiên Minh Cung không một chút chần chừ.

Các vị đại nhân nhất là Hoàng Chí Cẩn chỉ biết tận lực mà làm việc để bệ hạ tạm thời không phải quan tâm đến công việc của bọn họ.

Tập trung toàn lực vào chăm lo cho hoàng hậu cũng như đứa trẻ sắp chào đời.Vì có rất nhiều dược thảo được người dân khắp nơi dâng tặng cho nên Thái Y Viện phải tận lực kiểm tra từng thứ một xem có dùng được hay không.

Hơn nữa họ cũng phải đề phòng gian tế của hai nước kia lợi dụng việc này mà đầu đọc hoàng hậu cho nên cả Hộ Long Sơn Trang cũng như Giám Bộ đều cử người tham gia việc kiểm định dược thảo này.

Chỉ có những thứ tốt nhất mới được dùng cho nương nương còn lại đều để lại kho thuốc của Thái Y Viện.Diệp Tinh Hà từ bé đến lớn không ốm đau gì cho nên bây giờ phải uống thuốc liên tục thì tỏ rõ ý kiến là không thích dù đây có là thuốc bổ nấu từ linh chi hay nhân sâm thì Diệp Tinh Hà cũng vô cùng ghét bỏ.

Cho nên Lương An ngày nào cũng phải tận lực mà làm vừa ý thai phụ..


Chương trước Chương tiếp
Loading...